Hoắc Minh không phải loại đàn ông để mình thiệt thòi.
Trong trí nhớ của anh thì đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng thân thiết với người phụ nữ nào, nhưng giờ tự nhiên có thêm một người vợ trẻ trung xinh đẹp, còn đang mang thai con mình.
Chỉ mới nghĩ đến thôi đã khiến anh phấn khởi rồi!
Tuy anh không có tình cảm gì với cô, nhưng cơ thế anh lại có phản ứng…
Lúc Ôn Noãn tỉnh táo lại thì đã bị anh đè lên giường.
Anh thuận theo bản năng đàn ông, ôm lấy chiếc eo thon của cô không ngừng khiêu khích.
Ôn Noãn vừa khó chịu vừa sợ.
Cô rất sợ Hoắc Minh sơ ý làm bị thương đứa nhỏ, thế nên dù cỏ rất muốn thân thiết với anh thì cũng khó mà buông thả bản thân được.
Như thế… rất không thành công.
Hoắc Minh ghé vào tai cô, dùng giọng điệu xấu xa thì thầm: “Không phải yêu tôi lắm à? Sao lại không cho tôi chạm vào, cô nhìn lại mình đi, một chút cảm giác cũng không có… hả?”
Khóe mắt ôn Noãn ướt át.
Cô khó chịu quay mặt sang chỗ khác: “Em mang thai! Không muốn làm!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng sờ lên cái bụng trắng nõn hơi nhô lên của cô, trong này đang chứa con của anh… Anh nghĩ, nếu như không phải con của mình thì đời này anh cũng không thể nào “xúc động” với phụ nữ mang thai như vậy!
Trai gái bên nhau, chung quy vẫn phải cần “cảm xúc”.
Cô không có phản ứng làm anh cũng thấy nhàm chán, định quay vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng ngủ dày nặng vang lên một âm thanh cực nhỏ.
Một cái đầu nhỏ xoăn tít màu trà lú qua khe cửa, kêu như một con mèo nhỏ: “Mẹ!”
Cơ thế Ôn Noãn cứng đờ ra…
Cô vừa bị Hoắc Minh “bắt nạt” có hơi thê thảm, vừa lên tiếng đã phát ra âm thanh yếu ớt: “Mẹ ở đáy!”
Quần áo cô xộc xệch, cũng may ánh sáng trong phòng khá u ám.
Hai người làm bố mẹ nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đặc biệt là Hoắc Minh, anh tối sầm cả mặt, anh không thể ngờ… đang làm loại chuyện này mà lại có một đứa con nít nửa đường xuất hiện!
Tiếu Hoắc Tây ôm đồ bò lên giường.
Cô bé thành thạo leo vào lòng bố, cầm lấy ống nghe đồ chơi, bàn tay nhỏ bé mềm mại đè lên lồng ngực Hoắc Minh: “ông nội nói bố bị bệnh nặng, đế Hoắc Tây chữa bệnh cho bố nhé!”
Hoắc Minh:…
Cạch, ánh đèn sáng choang!
Gương mặt đẹp trai của Hoắc Minh vẫn còn đỏ ửng chưa kịp tan đi, Tiểu Hoắc Tây vỗ vỗ mặt bố mình, thấy mặt anh đỏ ửng, càng thêm chắc chắn anh bị bệnh!
Cô bé nghiêm túc khám bệnh cho bố!
Dáng vẻ ôn Noãn cũng rất khó coi, nhân lúc đó thì khép quần áo lại chạy vào phòng tắm.
Hoắc Minh nghiến răng nghiến lợi: Người phụ nữ này chạy cũng nhanh thật!
Tiếu Hoắc Tây ngước cái đầu xoăn lên nháy mắt với bố: “Tim bổ đập nhanh thật!”
Như thế chắc chắn là bị bệnh rồi!
Tiểu Hoắc Tây lấy một cái lọ nhỏ ra, đổ hai viên màu sắc: “Bố uổng thuốc đi!”
Hoắc Minh nhìn cái lọ.
Kẹo cầu vồng!
Mấy loại đồ ngọt rác rưởi này, tất nhiên là anh không chịu ăn…
Hoắc Tây nước mắt lưng tròng như sắp khóc tới nơi, đáng thương như một con cún nhỏ.
Vẻ mặt Hoắc Minh càng thêm cứng ngắc.
Anh không nỡ, cắn răng nuốt hai viên kẹo xuống, mùi vị ngọt ngào xông lên, khá ốn.
Tiểu Hoắc Tây sờ đầu anh: “Bố ngoan quá!”
Chung quy cô bé vẫn khát khao tình cha!
Hoắc Minh không từ chối nên cô bé càng được đằng chân lân đằng đầu, không biết kiếm đâu ra một quyến sách dành cho trẻ em đưa cho Hoắc Minh, bản thân thì thoải mái trèo vào lòng anh, gác bàn chân trần nho nhỏ lên bụng anh.
Không một ai có thể từ chối được sinh vật đáng yêu như thế!
Trước giờ Hoắc Minh không thích trẻ con, nhưng có thể do biết đây là máu thịt của mình, hoặc do cô bé này rất thông minh, nên anh không nỡ làm cô bé thất vọng.
Anh dựa vào đầu giường, một bàn tay nhẹ ôm cỏ bé.
Sau đó anh đọc quyển truyện trẻ em, do đã mất đi phần lớn trí nhớ nên không được lưu loát.
Tiểu Hoắc Tây chê bai: “Đọc không tốt bằng
bố lúc trước!”
Bố lúc trước…
Hoắc Minh ngơ ngác một lúc mới hiểu ra, ý là nói anh trước khi mất trí nhớ.
Anh khi đó thật sự là một người chồng tốt yêu vợ thương con à?
Hoắc Minh không cách nào tưởng tượng được!
Anh chậm rãi đọc sách trẻ em đến tận khi cô bé trong lòng đã ngủ… Cô bé nóng hối, rõ ràng là một cơ thể nhỏ bé nhưng lại vô cùng ấm áp, như thể chiếc lò sưởi ấm áp trong đêm cuối thu vậy.
Dưới ánh đèn tờ mờ, Hoắc Minh nhìn kỹ vật nhỏ trong lòng.
Mặt mày như tranh vẽ.
Trắng trắng mềm mềm, mái tóc màu trà, đường nét hoàn toàn được thừa hưởng từ ôn Noãn.
Nhưng mà tính cách, chỉ mới ở chung một lúc anh đã có thể kết luận là giống mình!
Không cần xét nghiệm ADN cũng chắc chắn là con mình!
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô bé đặt sang một bên, lại lặng lẽ nhìn thêm một lát mới xuống giường bước vào phòng tắm.
ôn Noãn đang ngồi ngấn người bên trong.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy hoa thuần cotton, sườn mặt rất xinh đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của anh, hơn nữa vì đang mang thai mà càng nồng đậm vị đàn bà.
Anh nghĩ, nếu không phải đang mang thai thì chắc chắn vóc dáng cô vô cùng “ngon”!
Nếu không thì cũng đã không bắt được anh!
Lúc này đã tỉnh táo lại, Hoắc Minh cũng vui lòng thẳng thắn với cô.
Anh tựa hờ người lên vách tường, giọng nhàn nhạt: “Tôi nhớ cô là bạn gái cũ của cố Trường Khanh! Dù tôi đã biết những chuyện xảy ra sau đó, nhưng tôi thật sự khó tưởng tượng nổi chúng ta đã kết hôn sinh con…”
Hoắc Minh xét nét cỡ nào, chính anh là rõ nhất.
Năm đó bên cạnh không thiếu phụ nữ đến rồi đi nhưng không ai lọt vào mắt anh được. Thế nên anh rất thắc mắc, sao anh có thể yêu cô như vậy, sao có thể vì cứu cô mà đứng nhìn Kiều An bị bắn vào đầu!
Ôn Noãn nghe thấy thế thì ngửa đầu nhìn anh chăm chú.
Dù anh vẫn chưa nói hết nhưng cô biết trong
lòng anh đang nghĩ gì…
Anh biết Kiều An đã chết!
Nhưng anh lại quên hết việc xấu Kiều An làm, thứ duy nhất còn nhớ được là đôi mắt xanh biếc của cô ta!
Lúc này anh lại hỏi tới cố Trường Khanh, ôn Noãn biết trong lòng người đàn ông này không buông được những chuyện về thân thể kia, anh đang nghi ngờ cô và cố Trường Khanh xảy ra quan hệ…
Ôn Noãn không hề giải thích, cũng không muốn giải thích!
Cô rất mệt mỏi…
Đứa trẻ trong bụng đã sắp năm tháng, là lúc hoạt bát nhất, cho dù có muốn theo đuổi Hoắc Minh lại thì cô cũng phải bình an vô sự sinh con cái đã.
Ôn Noãn bình tĩnh lên tiếng: “Hoắc Minh, em sẽ không đồng ý ly thân!”
Đồng ý ly thân cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận cho đàn ông ra ngoài buông thả!
Cô sẽ không ngu như thế!
Hoắc Minh nghe thấy thế thì nhướng mày cười nhạt!
Ôn Noãn rũ mắt: “Chắc chắn anh đang nghĩ chân mọc trên người mình, anh không về nhà em cũng bó tay! Đúng, quả thật em sẽ bó tay, nhưng Hoắc Minh à, anh không về nhà và em có đồng ý hay không là hai chuyện khác nhau!”
Cô nói xong thì bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc bước ngang qua, Hoắc Minh bổng bấu nhẹ vào vai cô. Không biết tại sao nhưng anh lại cảm nhận được sự bi thương không nói thành lời của cô.
Chóp mũi của ôn Noãn đỏ ửng: “Em rất mệt! Muốn nghỉ ngơi!”
Hoắc Minh ghé sát vào cô, nói nhỏ: “Có phải lúc trước cô cũng dùng dáng vẻ xinh đẹp động lòng người này để đầu độc tôi không? Nếu không thì sao tôi có thể làm những chuyện đó với cô, còn sinh con nữa?”
Những lời này thật sự khốn nạn!
Mắt Ôn Noãn hơi ướt…
Sau đó cô đẩy nhẹ anh ra, từ từ bước đến giường, nằm bên cạnh Hoắc Tây.
Sau đó, Hoắc Minh cũng ngủ.
Ôn Noãn xoay lưng về phía anh nhưng anh biết cô chưa ngủ, trong bóng tối thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thút thít… Hình như cô đang khóc!
Hoắc Minh khẽ nhắm mắt.
Anh mất đi trí nhớ năm năm cuộc đời, lúc tỉnh lại có thêm một người vợ, còn là bạn gái cũ của tên cặn bã Cô’ Trường Khanh!
Em gái của anh còn bị cậu của cô vợ này chà đạp!
Quả thật anh không thể nào sinh ra hảo cảm với cô được!
Nhưng tướng mạo vóc dáng của cô khiến anh khá hài lòng, cái eo đang mang thai vẫn rất nhỏ, đỏi chân vừa thẳng lại vừa dài… Cô còn rất trắng nữa, nhìn chỗ nào cũng trắng trơn bóng loáng.
Trong bóng tối, Hoắc Minh chợt thấy hơi khó nhịn…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK