Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh quay lại giường.
Anh nhận ra hò hấp của ôn Noãn ổn định quá mức thì biết ngay cò vần tỉnh.
“Sao em không ngủ?” Anh đi đến hòn cò.
ỏn Noãn tựa người vào lòng anh, dưới ánh đèn mờ tay cò sờ chiếc gối trắng, cò nói nhỏ: “Thật ra anh không cần chịu đựng như vậy, em cũng không lạnh đến thế*
Cò cũng có chút cảm giác.
Hoắc Minh ôm chặt eo cò, không nói gì.
Anh biết Ôn Noãn cũng có chút cảm giác nhưng như vậy là chưa đủ, không giống như những người yéu nhau khác, đã đủ còn muốn nhiều hơn.
Anh chỉ hận không thế òm cò cả đêm.
Cơ thế của anh rất mát mẻ, dựa vào rất thoải mái.
Anh kề sát tai cò dịu dàng nói: “ôn Noãn, có chuyện gì em cứ nói với anh đi được không, anh là chồng của em, cái gì em cũng có thể nói với anh được… Sau này anh sẽ nghe em hết, chuyện gì em không thích anh cũng sẽ không làm.”
ỏn Noãn im lặng.
Anh đã nghe được những điều cô đã nói với bác sĩ tâm lý.
Hoắc Minh hơi càng thắng.
Anh sợ nhắc đến chuyện này sẽ kích động đến cỏ, nhưng một lúc sau, ón Noãn đồng ý: “Minh, anh giúp em tìm bác sĩ tâm lý đi, sau này em sẽ tự mình đi khám.”
Bọn họ có hai đứa con, cũng không có ý định ly hòn.
Có bệnh vẩn phải trị.
Dù vậy, là một người con gái, ôn Noãn vẩn không muốn chồng của mình biết những
chuyện kia của cò, có một vài vết thương cần được tự mình chậm rãi liếm láp để chữa lành.
Hoắc Minh đồng ý.
Lúc gân đi ngủ, anh dịu dàng nói vào tai cò: “Sáng mai anh sẽ dần Hoăc Tây đi chạy bộ ở phía tây.”
Vết thương của ôn Noãn bị xé toạc ra không chút kiêng nế gì.
Cò cũng không trốn tránh. Hoắc Minh lại lần nữa đi tìm bác sĩ tâm lý đế hỏi, dù đã có tiến triển tốt nhưng hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ. Có lẽ đúng như bác sĩ đã nói, bọn họ cần sinh thêm một đứa con nữa, hoặc là cần thêm thời gian.
Bạch Vi rất lo cho có nén đã hẹn cò đi uống trà.
ớ một cửa hàng đồ ngọt trong khách sạn nâm sao, Bạch Vi không ngừng cười đẩy một đĩa bánh ngọt sang cho cô: “Đây là món ăn nổi tiếng của nhà này, cặu ăn thử xem, nếu ngon thì đóng gói mang về cho Hoắc Tây một phần.”
ỏn Noãn ăn thử một miếng.
Cò cười nói: “Thật sự không tệ, vị matcha rất nguyên chất.”
Bạch Vi ngay lập tức vẫy tay lấy thèm hai phần nữa đế nhân viên cửa hàng đóng gói.
Lúc cò ấy làm những chuyện này cực kỳ lưu loát, Ôn Noãn thấy vậy thì nhìn cò ấy chằm chằm. Bạch Vi quay đau lại thấy ánh mắt của Ôn Noãn thì đưa tay sờ mặt mình: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy, quá dọa người rồi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, cười nhẹ: “Bạch Vi, chúng ta quen nhau đã mười hai nám rồi.”
Bạch Vi giặt mình rõ.
Mười hai năm…
Cò ấy tỉ mỉ sờ mặt mình, cuối cùng cũng hiểu cảm xúc vừa rồi của ôn Noãn là vì sao… Có thế nói lúc đại học, Bạch Vi là đóa hoa diềm lệ nhất trong các cò.
Lúc ở với Diêu Tử An, cò ấy ăn chơi vui vẻ không quan tâm đến việc có con.
Mấy nãm nay kết hôn với cảnh Sâm, lại có con trai, chính cò ấy cũng thường xuyên soi gương mà cảm thấy cò ấy không thon thả bằng lúc trước, mặt cũng tròn trịa hơn…
Nhưng ôn Noãn gần như không hề thay đổi, vần tinh tế như vậy.
Chẳng trách Hoắc Minh không bỏ xuống được, dù không chạm được cũng không chịu buông tay. Nhất thời Bạch Vi cũng không nói được chuyện là tốt hay xấu nữa.
Đúng lúc hai người đang bồi hồi xúc động thì có một người tử thang máy đi xuống.
Đó là người quen cũ, đồ mặc trên người rất đắt đỏ, còn bắt chước người nổi tiếng dẫn theo một trợ lý đi bên cạnh.
Đó là Đinh Tranh!
Đinh Tranh cũng rất bất ngờ, cỏ không nghĩ đến ón Noãn còn dám đi đến đây.
Mấy chuyện xấu kia bay khắp trời rồi, cò ta còn không sợ bị người ta chỉ trỏ sao?
Cò ta tự thấy chuyện đó cô ta làm rất kín kẽ không hề có lổ hổng. Hơn nữa, dù ôn Noãn biết chuyện đó là do cô ta làm thì sao, cò ta có thế làm gì được? ông Chu nhà cò ta là nhà khai thác than ở Tây Nam, nhà họ Hoắc tay có dài nữa cũng không thế với được đến tận đó chứ.
Đinh Tranh đến gần, rõ ràng đang là thời tiết đầu thu nhưng cỏ ta lại khoác một chiếc áo lỏng thú đắt tiền.
Cò ta ngồi xuống đối diện ón Noãn.
Trên tay cỏ ta có thêm một cây thuốc lá dài nhỏ.
Người phục vụ đến nhắc nhở: “Thưa cô, trong tiệm của chúng tòi không cho phép hút thuốc.”
Đinh Tranh cười nói: “Thật không thoải mái!”
Chờ sau khi người đi, cô ta nhìn ôn Noãn và Bạch Vi cười tự tin: “Đúng là trùng hợp đó bạn học cũ ơi! Bạch Vi, có mới kết hòn có mấy năm mà đã béo lên nhiều vậy, chắc cũng phải 110 cân rồi chứ? Người chồng thứ hai của cô không chê sao? Còn ôn Noãn… Hoắc Minh đã độ tuối trung niên rồi, cò cảm thấy anh ta vẫn còn sẵn lòng ở bên cạnh cò sao? Anh ta sẽ không ăn vụng ở bên ngoài chú?”
Cân nặng của Bạch Vi thay đối nhưng tính tình vẫn không hề khác đi.
Cò ấy thật sự muốn cho con hèn hạ kia một cái tát!
Ôn Noãn ngăn cỏ ấy lại, cò cười nhẹ với Đinh Tranh: “Chuyện này không cần cò Đinh phải quan tám! Bây giờ cò Đinh đã đạt được điều mình muốn rồi, sao không ờ nhà canh trừng chồng mình đi, sao lại đi quan tâm chồng của người khác vậy? Có phải dù đã kết hôn rồi cô vẫn chưa bỏ được tật cũ không?”
Đinh Tranh tức muốn chết, cái miệng của Ôn Noãn!
Trong lúc khó thờ, cỏ ta còn muốn nói thêm những lời khó nghe hơn nữa nhưng cánh tay cò ta đột nhiên bị giữ chặt.
Cô ta nhìn lại, thì ra là Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh mặc một bộ quần áo tây cho thương lượng buôn bán, rõ ràng hắn cũng đến đế nói chuyện, ánh mắt bây giờ của hân rất phức tạp.
Đinh Tranh đã lâu không gặp hân, lẩm bấm một tiếng: “Cố Trường Khanh!”
Cố Trường Khanh kéo có ta ra khỏi cửa hàng bánh ngọt.
Dáng vẻ thỏ bạo này làm Bạch Vi hơi bất ngờ, cò lặng lẽ nói với ôn Noãn: “Cậu nhìn đi, đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Thật sự muốn CỐ Trường Khanh ngủ với cò ta rồi lại để người chồng khai thác than đó của cô ta đến bắt gian tại trận.”
Ôn Noãn liếc cò ấy một cái…
Bạch Vi nhỏ giọng lều bầu: “Ai bảo cô ta bắt nạt cậu, cậu không nói tớ cũng biết, chuyện kia chính là do cỏ ta làm. Dưới gầm trời này không có mấy người tồi tệ hơn được cô ta.”
Ôn Noãn cười nhẹ, cò chậm rãi uống hết nửa ly cà phê.
ớ lối thoát hiểm của quán rượu.
Cổ Trường Khanh đè Đinh Tranh ở trên vách tường, tàn nhẫn nhìn cò ta chằm châm. Đinh Tranh cũng nhìn hắn chằm chằm.
Bọn họ cũng coi như người yêu cũ.
Bây giờ gặp nhau lại không mấy vui vé.
Thật lâu sau đó, Đinh Tranh cười lạnh thành tiếng: “Cố Trường Khanh, anh chung tình thật đấy, sao anh vẫn chưa thể quên được cõ ta vậy? Có phải vì anh biết giữa cô ta và Hoắc Minh có khoảng cách nên trái tim của anh lại rục rịch rung động không? Tòi nói cho anh biết, dù cho Hoẩc Minh không dùng đến thì cũng không đến lượt anh đâu!”
Dáng vẻ thánh thiện không hiểu rõ sự đời vừa rồi của ôn Noãn đã kích thích cô ta.
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì ôn Noãn không thể cho đàn òng niềm vui mà cỏ ta vẫn có thế giữ được trái tim của Hoắc Minh, còn có thế đế một người đàn õng kiêu ngạo như vậy cúi đau vì cõ ta, bằng lòng lấy lòng cõ ta như vậy!
Cò ta không tin! Cò ta không tin Hoắc Minh.
Đàn òng có mấy người có thế chịu được chứ?
Cố Trường Khanh, Diêu Tử An, có ai không lên giường với cô ta chỉ sau mấy lần cò ta
quyến rũ.
Cò ta muốn thấy gia đình của ôn Noãn tan vỡ.
Cò Trường Khanh bỗng thả Đinh Tranh ra, mặt hằn có đòi chút chật vật vì Đinh Tranh đã nói rất đúng. Khi anh ta nghe thấy lời ôn Noãn nói trong bân ghi âm, cò ấy không hề tin tưởng tình yéu của Hoắc Minh, cô ấy nói vợ chồng bọn họ có vấn đe, lúc cõ ấy nói một tháng bọn họ chỉ làm một lần… Hân lại thấy mừng thầm!
Hắn biết suy nghĩ như vậy vửa buồn cười vừa biến thái.
Nhưng hắn không thế kiềm chế được bản thân mình.
Nét mặt không thế lừa dối được người khác, Đinh Tranh cũng thấy rất rõ tình yêu của hắn, cò ta lau mặt không cam lòng nói: “Cố Trường Khanh, cuối cùng anh thích cò ta vì cái gì vậy?”
Cố Trường Khanh im lặng.
Vì sao hắn thích ôn Noãn, chính hắn cũng không rõ.
Điều duy nhất hắn có thế chắc chắn là dù người phụ nữ bên cạnh cứ đổi hết người này đến người kia, bốn năm có ôn Noãn bên cạnh vần không thế bị xóa khỏi ký ức của hăn.
Có lẽ, chỉ có tiếc nuối mới làm người ta buồn rầu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK