Nhà họ Hoắc giàu sang, Hoắc Doãn Tư lại là người sinh ra đã đứng trên cao, sao có thể cho phép sai lầm như vậy… Chẳng qua khi anh ấy định trách mắng thì Lâm Hi đã tỉnh. Cậu bé dụi mắt rồi gọi bố như thể chú mèo con.
Có ông bố nào còn đi chấp nhặt với y tá nữa chứ.
Anh ấy bế Lâm Hi từ trong lòng An Nhiên lên, đặt vào lòng mình rồi khẽ vỗ, dỗ dành một lát lại cúi đầu nhỏ giọng an ủi: “Bây giờ con thế nào rồi? Sao con lại bị ốm thế?”
An Nhiên phủi phẳng ga giường: “Lúc tuyết rơi, thằng bé xuống lầu chơi một lát.”
Hoắc Doãn Tư cau mày muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Bầu không khí giữa họ hơi ảm đạm, đến y tá cũng cảm nhận được. Cô ấy vội thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài lấy một chiếc nhiệt kế khác.
Hoắc Doãn Tư ngồi bên mép giường, để Lâm Hi dựa vào đầu vai mình.
Lâm Hi cong môi nhỏ: “Trên người bố có mùi rượu.”
Hoắc Doãn Tư thả con xuống, còn mình đi vào toilet sửa sang một chút rồi cởi áo khoác lông cừu ra… Lúc anh ấy đi ra đã đỡ hơn rất nhiều.
Y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Lâm Hi xong: “Vẫn may, 38 độ, nhưng tối nay vẫn phải chú ý một chút.”
An Nhiên gật đầu, tiễn cô ấy rời đi.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại có một nhà ba người họ, Hoắc Doãn Tư nhìn quanh bốn phía.
Tuy nói là phòng bệnh một người, nhưng cộng thêm nhà vệ sinh cũng chưa đủ 30 mét vuông. Anh ấy muốn đổi sang một gian khác lớn hơn chút, An Nhiên đặt Lâm Hi vào trong chăn rồi nhẹ giọng nói: “Đừng giày vò vì chuyện này nữa, chiều mai chắc được xuất viện rồi.”
Hoắc Doãn Tư không còn kiên quyết nữa.
Lâm Hi vốn muốn ngủ, nhưng lúc này bố tới, cậu nhóc lại hào hứng đòi ăn khuya: “Con muốn ăn hoành thánh nhỏ.”
Lâm Hi bị ốm hai ngày đều không ăn gì tử tể. Lúc này con trai muốn ăn, An Nhiên lập tức đứng dậy: “Để mẹ ra ngoài mua.”
Hoắc Doãn Tư liếc cô.
An Nhiên tròng áo khoác lên chuẩn bị ra cửa, nhưng lại bị anh ấy ngăn cản: “Để anh đi cho! Em cứ ở đây cùng Lâm Hi.”
Anh cúi người hôn cậu nhóc: “Nhóc con này chỉ biết hành hạ người lớn.”
Lâm Hi nhỏ nhắn nằm trên giường, đôi mắt sáng lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo nõn nà, cực kỳ giống An Nhiên lúc hai mươi hai tuổi.
Hoắc Doãn Tư cầm lòng không đậu mà sờ tới sờ lui, lúc này mới cất giọng khàn khàn: “Đừng ngủ nhé.”
Khi anh ấy ra cửa, An Nhiên tiễn anh nhưng cả hai trò chuyện rất ít… Cũng may coi như hoà bình.
Hoắc Doãn Tư ra cửa, ước chừng nửa tiếng sau, anh ấy mua ba phần hoành thánh nhỏ trở về.
Trong phòng bệnh có bàn ăn nhỏ, họ dựng nó lên.
An Nhiên cởi túi ra rồi ba người ngồi xúm lại một chỗ. Cô định bón cho Lâm Hi ăn theo thói quen, ai ngờ cậu nhóc đã bò lên đầu gối Hoắc Doãn Tư đòi bố bón.
Hoắc Doãn Tư rất kiên nhẫn với cậu nhóc, khác hẳn đãi ngộ với cô.
Lăn lộn một lúc, cuối cùng Lâm Hi mới chịu ngủ thì đã gần rạng sáng.
An Nhiên cứ tưởng anh ấy muốn đi nên khẽ nói cảm ơn anh. Hoắc Doãn Tư lại bắt đầu cởi quần áo… Anh ấy cởi áo len, còn rút dây lưng rồi dựa lên ghế sô pha nhỏ, sau đó cầm áo khoác che lên: “Sáng mai hẵng đi.”
An Nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Họ đã chia tay nhưng đêm khuya vẫn còn ở chung một phòng cực kỳ không ổn.
Cô không muốn phải chịu nỗi nhục nhã ở nhà họ Hoắc như ngày hôm đó thêm lần nào nữa.
Vì thế An Nhiên đi đến trước sô pha rồi đè thấp giọng nói: “Anh về đi! Em chăm sóc cho Lâm Hi được rồi.”
Hoắc Doãn Tư dựa vào mép sô pha.
Một tay anh ấy gác sau gáy, ánh mắt nhìn cô chằm chằm mang chút trong trẻo, sáng ngời.
“Sao thế, sợ người khác hiểu lầm à?”
“Em sợ Tổng giám đốc Cố của tụi em hiểu nhầm hay là sợ Tôn Điềm hiểu nhầm vậy?”
Lâm Hi bị ốm nên An Nhiên đã mệt mỏi suốt hai ngày. Lúc này, cô thật sự chẳng còn lòng dạ nào cãi nhau với anh ấy, chỉ thờ ơ nói: “Tùy anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, thế em về trước, sáng mai tới đổi ca cho anh.”
Đây cũng là cách tốt nhất mà cô nghĩ ra.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú.
An Nhiên khẽ cụp mắt muốn thu dọn đồ đạc. Một giây sau, cổ tay cô đã bị anh ấy túm lấy… Trời đất quay cuồng, cô ngã lên người Hoắc Doãn Tư.
Dù cách một lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh ấy.
An Nhiên sững sờ.
Cô không nghĩ tới dưới tình huống như vậy mà anh ấy còn nảy sinh tâm tư với cô. Sau một lúc khó xử, An Nhiên muốn đứng dậy nhưng lòng bàn tay của người đàn ông vẫn giữ chặt lấy cô, không để cô chạy thoát.
Mặt họ dán sát bên nhau, hơi thở nóng rực của anh ấy phả lên vành tai cô khiến cho trái tim rung động từng hồi.
“Chỉ là phản ứng tự nhiên, tổng giám đốc An đừng nghĩ nhiều.”
An Nhiên nghiến răng: “Em không nghĩ nhiều gì hết! Bây giờ anh buông tay ra.”
Hoắc Doãn Tư chẳng những không buông mà còn kéo cô dịch lên trên. Cọ xát mấy cái như vậy gần như muốn mạng ghê… Tuy trong phòng bệnh có trẻ con đang ngủ nhưng đó là đứa con chung của họ. Cặp vợ chồng nào mà chẳng từng làm chuyện đó khi con đang ngủ chứ.
Dưới ánh đèn trắng ngà, mặt An Nhiên đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.
Vừa mở miệng, giọng cô như vỡ nát: “Hoắc Doãn Tư, anh làm gì thế?”
Có lẽ cả người bị anh ấy khống chế như vậy khiến cô không đủ tự tin, chẳng những không nghe ra ý chất vấn mà ngược lại như thể đang làm nũng, xin tha.
Một tay Hoắc Doãn Tư ôm eo cô, tay còn lại khẽ vỗ gương mặt cô như thể dao cùn cứa thịt.
An Nhiên khó xử quay mặt sang chỗ khác. Cô muốn hỏi anh ấy định làm gì, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô thốt thành lời… Cứ như vậy họ giằng co một lát, cuối cùng Hoắc Doãn Tư không kìm lòng nổi nữa, khẽ nâng người hôn cô.
Anh ấy hôn rất vội vàng, vừa chạm đã hôn sâu.
An Nhiên không chịu mà né tránh, cổ họng phát ra tiếng kháng cự hơi khàn khàn. Nhưng chút sức lực này cô rất nhỏ bé so với sức lực của người đàn ông. Hoắc Doãn Tư nhéo cằm cô, ép cô đi vào khuôn khổ một cách dễ dàng.
Anh ấy càn quét tới lui rồi hôn thật sâu.
Khi Hoắc Doãn Tư không nhịn được muốn thò vào váy áo cô, An Nhiên khẽ thút thít…
Mọi sự nóng bỏng trước đó đã tan biến.
Đôi mắt đen láy của anh ấy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên người. Cô nằm bò khóc thút thít như thể không chấp nổi, cũng không thích thân mật với anh ấy. Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú một lát rồi lên tiếng: “Anh uống say quá, xin lỗi.”
Câu này khá khốn nạn nhưng anh ấy không muốn giải thích.
An Nhiên lẳng lặng ngồi dậy, tay run run kéo phẳng quần áo. Hoắc Doãn Tư khẽ vỗ eo cô: “Em ngủ cùng Lâm Hi đi! Anh sẽ không chạm vào em nữa.”
An Nhiên cảm thấy anh ấy rất khốn nạn.
Nhưng bây giờ cô đuổi người đi thì hơi làm màu, quá để ý tới anh ấy.
Cô không đáp lại mà yên lặng trở về giường nhỏ, mặc nguyên quần áo nằm xuống. Sau khi tắt đèn, không gian nhỏ trở nên càng yên tĩnh hơn…
Khắp nơi đều là hơi thở của Hoắc Doãn Tư.