Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé không nỡ ngủ.

Cuối cùng vẫn là Trương Sùng Quang vỗ lưng cô bé, dỗ cô bé đi ngủ, bé con mới chịu nằm ngủ.

Trương Sùng Quang chỉnh nhiệt độ trong phòng về hai mươi sáu độ.

Anh ôm Miên Miên đi qua đi lại gần mười phút rồi mới để cô bé vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên đỏ bừng, so trước trước đó nhìn khỏe mạnh hơn một chút.

Trương Sùng Quang hôn nhẹ lên trán cô bé.

Anh cẩn thận nhìn đứa con này, gương mặt gần như giống hệt anh, cũng có thể nhìn ra dáng vẻ của Hoắc Tây.

Đây là máu mủ của hai người họ.

Nên Hoắc Tây chấp nhận hy sinh vì con bé, cùng chung sống với anh.

Trương Sùng Quang cười nhạt một cái, anh lại vươn tay sờ mặt bé con, rất lâu sau mới ra ngoài.

Anh đi lên sân thượng.

Từ chỗ này có thể nhìn xa xa hết cả nhà họ Hoắc, anh nhớ rõ anh cũng từng cùng Hoắc Tây gặp nhau lúc chạng vạng, khi đó anh vừa trở về từ nước ngoài, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.

Đến bây giờ, có lẽ cô vẫn chưa tha thứ cho anh!

Mọi chuyện đều là tạm bợ.

Nhưng đây là do chính anh làm ra, cái gì Hoắc Tây cũng có, cô chỉ cần tình yêu!

Mà tình yêu anh cho cô, không thuần túy.

Anh nghĩ, có lẽ dù anh có làm gì, cô cũng sẽ không tin cho đến bây giờ anh chỉ từng thích cô.

Anh đứng trên sân thượng, từ từ hút hết một điếu thuốc.

Sau khi ăn cơm lúc chiều tối, Trương Sùng Quang đưa hai mẹ con về biệt thự.

Lúc xuống xe, anh kéo theo hành lý của hai người, cười: “Anh đi công tác mà đồ còn không nhiều bằng hai người đó.”

Lúc lên tầng, anh cũng không để Hoắc Tây động tay, tự mình sắp xếp đồ đạc.

Anh mở vali, tất cả đều là đồ của Miên Miên.

Truyện cổ tích, đồ chơi, đủ loại của con trai.

Trương Sùng Quang nhìn rất lâu, lại nhìn con gái yêu của mình, anh chắc chắn cô bé không được di truyền gen của anh và Hoắc Tây, tính Miên Miên lại giống Hoắc Kiều và Lục U hơn.

Có lẽ là được di truyền gián tiếp qua Hoắc Minh Châu.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Con gái của Trương Sùng Quang anh không cần cực khổ như vậy.

Bây giờ trong lòng Trương Sùng Quang chỉ muốn sinh một đứa con trai để kế thừa sự nghiệp gia đình, lỡ như Miên Miên không đi làm hoặc không gả được, ít nhất còn có em trai nuôi cô bé.

Người giúp việc ở dưới tầng lên gõ cửa: “Ông chủ, bà chủ gọi ông ăn cơm!”

Trương Sùng Quang gật đầu: “Tôi sắp xếp xong chút này rồi xuống!”

Bên ngoài không có tiếng.

Trương Sùng Quang sắp xếp đồ đạc, rửa tay rồi chậm rãi xuống tầng.

Hoắc Tây và Miên Miên đã ngồi trên bàn ăn, chỉ chờ mỗi anh. Miên Miên mềm mại xin: “Bố ơi, ngày mai chúng ta không đi bệnh viện có được không! Lần nào cũng phải bị đâm kim, mông đau lắm.”

Trương Sùng Quang ngước mắt nhìn Hoắc Tây.

Hoắc Tây cũng rất bất lực, thật ra bình thường đều là Bạch Khởi dỗ, cô chưa từng dỗ được.

Nói đến Bạch Khởi, cô chợt nhớ ra đã một thời gian cô chưa gặp cậu ta rồi.

Bạch Khởi đi nước Anh.

Cô nghĩ, trước khi có thai, có phải cô nên đi thăm cậu ta một chút không.

Đương nhiên cô cũng biết Trương Sùng Quang không thích, anh nghĩ là giữa cô và Bạch Khởi có quan hệ kia, lúc trước cô không giải thích là vì không cần thiết, cũng vì muốn cắt đứt suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ muốn sinh hoạt lâu dài thì cần giải thích chuyện này một chút.

Vậy, đợi mấy ngày nữa rồi nói với anh?

Nếu Trương Sùng Quang biết chắc anh sẽ rất vui, cũng sẽ đồng ý đi nước Anh với cô!

Hoắc Tây nghĩ đến đây thì nhẹ nhõm trong lòng.

Trương Sùng Quang cẩn thận chăm sóc Miên Miên, dỗ một lúc lâu cô gái nhỏ mới đồng ý đến bệnh viện đâm kim.

Vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Tây đang cười nhẹ, anh hơi giật mình, hình như đã rất lâu rồi Hoắc Tây chưa thả lỏng mà cười như vậy. Thật ra không phải lúc nào cô cũng xụ mặt, nhưng cũng không giống như bây giờ.

Anh không ngờ khàn giọng hỏi: “Sao em vui thế?"

Hoắc Tây nhìn anh, nhớ đến vẻ mặt thất vọng lúc chiều của anh ở nhà, có lẽ anh đã nghe thấy rồi!

Cuối tuần là sinh nhật anh, nếu cô nói cho anh biết, cô và Bạch Khởi chưa từng làm vợ chồng thật sự, anh sẽ vui chứ.

Bọn họ sống hờ hững thôi, nhưng tình cảm thì phải duy trì mãi.

Trước khi ngủ, Hoắc Tây cứ nghĩ, tối nay sẽ không chạy thoát được.

Bình thường cô khó tính nhưng cô cũng muốn có thai sớm một chút, vì vậy sau khi Miên Miên đi ngủ, cô chủ động dịch qua khế ôm lấy Trương Sùng Quang từ phía sau.

"A?"

Ánh mắt Trương Sùng Quang vẫn còn đang nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái, nhưng tay thì lại không nghiêm túc.

Hoắc Tây im lặng thừa nhận, cũng không cự tuyệt.

Cô chỉ hy vọng tối nay không phải dài dòng như vậy.

Nhưng Trương Sùng Quang sờ một lúc, lại rút tay về, Hoắc Tay vùi mặt vào lưng anh, thấp giọng nói: “Sao vậy, mệt sao?”

Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Có hơi mệt!”

Hoắc Tây im lặng muốn dời về bên kia giường, nhưng mới chuyển động đã bị anh kéo lại.

Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Đi đâu?”

“Ngủ! Ngày mai còn phải dậy sớm đến bệnh viện.

Trương Sùng Quang không để cô đi, anh cầm tay cô, để cô ôm lấy eo mình, chất giọng khàn khàn của anh trong đêm khuya vô cùng dịu dàng: “Nói chuyện với anh một lúc.”

“Muộn như vậy còn nói gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK