Sáng nào Lục Khiêm cũng phải lau tóc cho cô, chính vào những lúc dịu dàng như thế lại vô cùng động lòng người
Cô từ từ thả lỏng, gác đầu ở ông trên đùi, nhẹ nhàng ôm lấy hông ông: “Bố em nói gì với anh vậy?”
Lục Khiêm không dừng tay.
“Ông ấy nói, ngày nào em cũng cãi lại ông ấy, một hai đòi quay lại với anh.”
Minh Châu nâng đầu lên: “Làm gì có!”
Lục Khiêm nhìn cô.
Cô lại đặt đầu xuống, đổi lại khiến ông kêu lên một tiếng.
Cô nhìn, lén lút dịch sang chỗ khác, thì thầm: “Không phải em cố ý.”
Lục Khiêm vỗ mặt cô: “Đây là tài sản cá nhân của em đấy, làm hư là không còn nữa đâu.”
Ông nói lời này khiến Minh Châu có hơi ghen.
Cô hỏi lại ông: “Anh xác định anh không phải tài sản công chứ?”
Lục Khiêm thả khăn lông ra, lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, sau đó nhéo cô mặt hỏi: “Còn ghen hả! Đã biến thành tài sản tư nhân của em được bảy tám năm rồi!”
Minh Châu chẹp miệng, muốn cười mà ngượng.
Trong lòng Lục Khiêm có chuyện muốn làm nhưng cuối cùng vẫn chỉ niết mặt cô: “Anh đi tắm! Đừng tắt đèn chơi di động!”
Cô ồ một tiếng.
Lục Khiêm đứng dậy, vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ vừa đi vào trong phòng tắm
Minh Châu bò lên trên giường lớn.
Cô lăn hai vòng, lại cảm thấy không ổn, lại dựa vào đầu giường.
Sau đó cô lại kéo tủ đầu giường ra, muốn xem trong đó có sách hay không.
Nhưng bên trong tủ đầu giường lại là một đống thuốc được sắp xếp chỉnh tề mà, ước chừng có hơn mười loại.
Cô cầm hai lọ lên xem.
Trên thân lọ là tiếng Đức, Minh Châu tinh thông tiếng nước ngoài, cô đọc hiểu.
Nhìn một hồi, đôi mắt lại có hơi ươn ướt.
Cô làm hòa với Lục Khiêm nhưng chính cô chưa từng nói cho ông biết mấy năm nay cô đã sống như thế nào.
Ông không ổn biết bao nhiêu, cô cũng không ổn đến nhường ấy.
Toàn bộ thời gian mang thai Tiểu Lục U cô luôn gặp ác mộng, mơ thấy Ôn Noãn gọi điện thoại báo cho cô nghe tin xấu…
Cho nên lúc Lục Khiêm trở về, vào thời khắc đó, trái tim của cô mới quay về chỗ của nó.
Lục Khiêm đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Minh Châu ngồi ở đầu giường, lặng im đổ lệ.
Lục Khiêm đứng ở cửa phòng tắm, im lặng nhìn.
Trong đêm tối.
Dưới ánh đèn, góc nghiêng dịu dàng của cô, nước mắt rơi cũng lấp lánh.
Ông biết tâm tư của cô, cô đang đau lòng.
Lục Khiêm nhìn rất lâu, cô đều chìm trong cảm xúc của mình không thể hoàn hồn lại.
Ông đi qua lấy bình thuốc trong tay cô, nhẹ giọng nói: "Khi xuất viện mới kê, có một số thuốc trong nước mua không được. Những loại thuốc đó anh cũng không phải ngày nào cũng uống, thật sự uống chẳng qua chỉ có một hai loại."
Minh Châu ngẩng đầu nhìn ông.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc của cô vẫn còn nước mắt.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cho khuôn mặt của cô dán vào lồng ngực của mình nhẹ nhàng sờ.
Minh Châu từ từ ôm lấy eo của ông.
Ngón tay của cô thậm chí có chút run rẩy.
Lục Khiêm khàn giọng hỏi: "Có phải em đau lòng rồi không?"
Cô ở trong lòng ông im lặng hồi lâu, mới run giọng lên tiếng: "Lục Khiêm, lúc đó em rất sợ!"
Cô chỉ nói một câu này.
Những cái khác cô thật sự khó nói ra.
Cô yêu ông, yêu nhiều năm như vậy đến bây giờ đã không thể tùy ý giống như thời thiếu niên.
Lục Khiêm nhẹ nhàng xoa tóc của cô.
Ông không có ép buộc cô, chỉ cứ ôm cô như vậy.
Có lẽ cho đến thời khắc này, trái tim của bọn họ đều dám từ từ đến gần với nhau mới dám thật sự yên tâm.
Mới dám chắc chắn tất cả mọi thứ không phải là mơ.
Minh Châu không rơi nước mắt nữa.
Tuổi cô cũng đã lớn không muốn gây trò cười ở trước mặt ông.
Lục Khiêm sao không hiểu cô chứ, ở trong mắt ông, cô chính là trẻ con, dù có giả vờ thì ông cũng chỉ cần nhìn là nhận ra ngay.
Lục Khiêm bế cô lên giường.
Dùng chăn bọc cô lại, giống như con sâu róm.
Minh Châu không muốn, vỗ vai của ông: “Nóng! Bây giờ là mùa hè, sao có giống như anh vậy chứ!”
Lục Khiêm đưa tay vào trong chăn.
Ông sờ chân của cô: “Dưới chân lạnh!”
Ông nhớ cơ thể cô khá tốt, sao mùa hè chân lại lạnh như vậy.
Minh Châu đặt chân vào trong bàn tay ông.
Da của ông ấm nóng khiến cô cảm thấy thoải mái.
Minh Châu dựa vào gối, nhẹ giọng nói: "Phụ nữ đã từng sinh con sẽ có thêm chút bệnh vặt, không sao cả."
Lục Khiêm lại kiên trì ủ ấm cho cô.
Đợi ông nằm xuống đối mặt với nhau, Minh Châu do dự nhưng vẫn hỏi ông: "Ở Thuỵ Sĩ như thế nào? Chị dâu cứ không nói với em... Em cũng không có dũng khí hỏi."
Lục Khiêm nhớ lại những ngày tháng đó.
Quả thật khó khăn.
Khi khó khăn nhất một tháng ông không uống một giọt nước, huống hồ là thức ăn.
Khi thật sự không chịu được ông sẽ xem hình của Minh Châu và Thước Thước, sau này lại thêm Tiểu Lục U.
Nhưng những thứ này ông không muốn nói với cô.
Ông đưa tay, để cô thoải mái nằm trên cánh tay của ông.
Ông đã lựa xong chuyện để nói.
"Tuyết ở bên đó rất đẹp! Từ cửa sổ bệnh viện anh có thể nhìn thấy cả dãy núi."
"Nhớ khi ba mươi tết, anh vừa ngủ dậy, chú Liễu của em từ bên ngoài mua bánh tổ về, khi đó anh rất thèm, thật sự rất muốn ăn!"
...
"Vậy sau cùng anh có ăn được không?"
Lục Khiêm cười: "Ăn được rồi! Một tiếng nhỏ!"