Cô thật sự muốn đối phó là Đinh Tranh. Đinh Tranh bỏ ra nhiều như vậy, khiến Xa Tuyết nổi lên, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, đó mới là đả kích lớn nhất của cô ta.
Xa Tuyết rời đi.
Lúc đi khỏi biệt thự, cô ta gặp Hoắc Minh ở ngay hành lang.
Anh cả người mệt mỏi.
Nhưng trên tay lại cầm hai món đồ chơi khá lớn, đều là những thứ mấy bé gái thích.
Hoắc Minh chẳng buồn nhìn cô ta.
Anh đi thẳng vào sảnh lớn, để đồ xuống rồi cúi người hôn khóe môi Ôn Noãn, thấp giọng hỏi: “Có khách đến à?”
Ôn Noãn ngẩng đầu.
Cô thì thầm nói: “Là khách của anh, anh có muốn tiễn không?”
Hoắc Minh không thỏa mãn chạm bên môi cô, dùng sức cắn một cái.
Ôn Noãn khẽ cười, ôm lấy cổ anh, nhận lấy nụ hôn của anh...
Xa Tuyết đứng đó.
Trong lòng cô ta không rõ là cảm xúc gì, lần đầu tiên cô ta gặp Hoắc Minh, anh ở phòng bao xã giao, tuy không dính nữ nhân nhưng xem như cũng hòa hợp, nhưng bây giờ cô ta lại nhìn thấy Hoắc Minh ở nhà.
Anh đi công tác sẽ mua đồ chơi cho con gái.
Anh về nhà, trong mắt chỉ nhìn thấy vợ mình.
Lúc này, người làm ôm một cậu bé xinh đẹp đến, cậu bé xuống đất chạy qua ôm chân bố. Hoắc Minh ôm cậu bé lên, dịu dàng hôn cậu: “Hình như Doãn Tư nặng thêm rồi.
Ôn Noãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Vẻ mặt cô dịu dàng.
Xa Tuyết bỗng nhiên có chút không chịu nổi gương mặt này của mình, cô ta cảm thấy sỉ nhục.
Đã một thời gian dài cô ta đều cảm thấy tự mãn đắc chí.
Cô ta cảm thấy, có được gương mặt này, giống như có thẻ vương bài vậy.
Nhưng bây giờ cô ta mới biết, cô ta có sửa giống đi chăng nữa, đối với Hoắc Minh mà nói đều không có ý nghĩa gì, bởi vì anh có một Ôn Noãn hoàn chỉnh, một gia đình hoàn chỉnh.
Bọn họ không thể ly hôn.
Xa Tuyết ngồi vào xe, tay run rẩy, liên lạc với trợ lý bay đến xứ sở kimchi ngay hôm đó.
Trong biệt thự rất ấm áp.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh con trai, một lát sau thư ký Trương đem hành lý đến, chỉ đợi một lúc rồi rời đi.
Ôn Noãn khẽ nói: “Bởi vì tin đồn kia, nên quay về trước sao?”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Một lúc sau anh mới nói: “Không phải! Tối qua em sợ hãi, nên anh mới về!”
Còn về Xa Tuyết, lần trước mùi nước hoa trên người anh, Ôn Noãn cũng không hỏi đến.
Cô đối với anh đều bình tĩnh như vậy.
Nhưng cô biết rõ anh, có vài người, không cần phải đặt trong lòng.
Ôn Noãn hưởng thụ bầu không khí ấm áp này.
Đến nửa đêm, lúc bọn họ ở riêng cô mới nói cho anh, cô chuẩn bị ký hợp đồng với Xa Tuyết.
Hoắc Minh chợt ngây người.
Anh tháo đồng hồ, bắt đầu cởi nút áo sơ mi, lúc tiến vào phòng tắm đóng cửa lại, âm thanh từ bên trong truyền ra: “Ôn Noãn, có phải em quá rộng lượng không?”
Dạo này, quan hệ bọn họ đã tốt hơn nhiều.
Ôn Noãn cũng không muốn cãi nhau với anh.
Cô đi đến cửa phòng tắm, tựa đầu vào cửa thủy tinh, khế nói: “Hoắc Minh, chắc là lớn tuổi rồi, không giày vò nổi nữa! Em không muốn ép ai đến mức điên cả!”
Ví dụ như Sở Liên...
Tuy cô ta xứng đáng như vậy, nhưng cô biết rõ chỉ khi mọi người đạt thứ mình mong muốn thì mới bình ổn được.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Ôn Noãn yên lặng lắng nghe, cô không biết Hoắc Minh có cam tâm với vẻ bình thản thế này không, có ở bên cạnh cô mãi không... Trong lòng cô đầy vết nứt, nhưng anh thì vẫn duy trì nồng nhiệt của mình.
Tiếng nước dừng lại.
Cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Minh mặc áo tắm, cả người đầy hơi ấm đi ra.
Ôn Noãn vẫn đứng đó.
Hoắc Minh từ trên cao nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh khẽ ôm cô vào lòng, khẽ nói: “Sau này sẽ không tức giận với em nữa!”
Là anh muốn thăm dò Ôn Noãn.
Xa Tuyết, căn bản không nên xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ.
Một tuần sau, Xa Tuyết về nước.
Tại sân bay, Đinh Tranh sớm đã đứng đợi cô ta, vừa thấy băng gạc trên đầu cô ta, gần như muốn nổi điên rồi.
Xa Tuyết tự hủy hoại mặt mình rồi.
Gương mặt giống với Ôn Noãn, bị hủy rồi.
Cô ta vì Xa Tuyết tạo ra kịch bản, tiền đồ, toàn bộ đều mất hết rồi.
Vô vàn ký giả vây quanh, ống kính nhằm thẳng vào Xa Tuyết, Đinh Tranh căn bản không khống chế được cảm xúc mà hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Cô đây là tự hủy hoại tiền đồ mình đấy!”
Xa Tuyết rất bình tĩnh: “Tổng giám đốc Đinh, tôi có tiền đồ sao? Tôi sửa theo ý cô thành dáng vẻ người khác, đi tiếp cận ông Hoắc! Còn nữa... Có lẽ là tôi nổi lên nhanh chóng khiến cô ảo giác, thật ra rất nhiều tài nguyên của tôi đều là do tổng giám đốc Ôn cho.”
Đinh Tranh không tin.
Xa Tuyết khẽ cười: “Từ đầu đến cuối, tổng giám đốc Ôn đều nhìn vào màn biểu diễn của chúng ta! Về mặt tình cảm tôi căn bản không phải đối thủ của cô ấy, về sự nghiệp thì cô không phải đối thủ của cô ấy!”
Ngay cả người đàn ông tự phụ kia, cũng đã bị cô ăn sạch.
Có lẽ, người bên cạnh sẽ nói là vì con cái.
Nhưng, có ai lại không biết chăm con nhỏ chứ? Chẳng qua là vì yêu mẹ của đứa nhỏ mà thôi!
Nghe nói bọn họ còn sắp có đứa thứ ba nữa!
Lời của Xa Tuyết đầy chấn động, càng khiến người ta kích động là cô ta tuyên bố sẽ ngưng hợp đồng với Thời Đại Khổng Lồ, đồng ý bồi thường năm mươi triệu.
Cô ta không biết, ký với Ôn Noãn, cô ta có còn nổi hay không.
Nhưng Ôn Noãn nói cho cô ta biết, thẳng thắn là cách giải quyết khủng hoảng quan hệ công chúng tốt nhất.
Vì thế cô ta đã nói rồi.