Ôn Noãn mềm lòng, không biết nên an ủi ông như thế nào.
Kiều Cảnh Niên ngắm nghía khuôn mặt cô, không hiểu sao lại trùng hợp với người xưa trong trí nhớ, ông lắc đầu, nghĩ thầm chắc chắn do mình mong nhớ Lục Tiểu Noãn quá rồi, thành ra mới nảy sinh ảo giác.
Dù sao ông cũng là nhân vật công chúng, nhanh chóng điều chỉnh lại.
Kiều Cảnh Niên xuýt xoa, cuối cùng Hoäc Minh cũng có bạn gái rồi, cô bé này trông cũng xinh xắn.
“Chú Kiều, chú cứ nhìn Ôn Noấn mãi thế, còn chẳng buồn nhìn cháu cái nào.”
Hoắc Minh Châu đi đâu cũng làm nũng được. Kiều Cảnh Niên bật cười.
Ông nhẹ nhàng ôm đứa cháu gái, yêu thương mà trêu ghẹo cô ấy: “Có bạn trai cả rồi, sao lại cứ bám chân chú Kiều y như hồi nhỏ thế chứ?”
Hoắc Minh Châu lớn lên ở nước ngoài.
Cô ấy còn từng được ngồi lên vai chú Kiều, thế nên ở trước mặt Kiều Cảnh Niên cô ấy luôn rất thoải mái tự do, không khác gì con gái rượu, nghe Kiều Cảnh Niên nói như vậy thì hơi chu môi: “Có kết hôn thì cũng không thể quên chú Kiều được ạ”
Kiều Cảnh Niên nhìn cô ấy, ánh mắt đong đầy tình yêu thương.
Nếu trời cao ban phước cho ông tìm về được cốt nhục của mình, nếu ông cũng có đứa con gái đáng yêu như vậy thì tốt biết bao! Ông sẽ cho con hết thảy, cho con những điều tốt nhất…
Ôn Noãn lảng lặng mà nhìn.
Cô nghĩ, Kiều Cảnh Niên chắc chắn rất quý trẻ con.
Ông nhìn Hoắc Minh Châu cứ như đang nhìn đứa con của mình vậy…
Kiều Cảnh Niên lần này trở về là muốn âm thầm tìm con gái, ông có nhờ vả Hoäc Minh, chỉ một ánh mắt là Hoắc Minh ngầm hiểu, anh dặn dò Ôn Noãn cứ ăn vài thứ trước.
Trong phòng khách nhỏ.
Kiều Cảnh Niên không sao đè nén được tâm tình, sốt săng hỏi: “Hoắc Minh, chuyện chú nhờ cháu đã có tin tức gì chưa?”
Hoắc Minh đã cẩn thận điều tra, vẫn chưa có thông tin gì.
Anh khẽ lắc đầu.
Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng, ông cẩn thận móc từ trong lồng ngực ra một sợi dây chuyền mỏng có đính một viên kim cương màu hồng trên đó.
Kiều Cảnh Niên xót xa lẩm bẩm: “Đây là món đồ khi xưa bà ấy đã đeo, bao nhiêu năm rồi, không thể tưởng được còn có thể thấy.”
Hoắc Minh nhận lấy sợi dây chuyên.
Anh hơi nhíu mày: Cái cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện, anh cứ cảm thấy mình đã trông thấy nó ở nơi nào rồi, có điều không sao nhớ ra được… Có lẽ là trên người vị khách hàng nào đó?
Hoắc Minh nhìn trong chốc lát rồi trả lại Kiều Cảnh Niên: “Chú Kiều cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục tìm hiểu.”
Kiều Cảnh Niên vỗ vỗ vai anh: “Chú còn phải để ý đến †âm trạng của mẹ Kiều An, cho nên làm phiền Hoắc Minh cháu vậy.”
Hàng mày dày rậm của Hoắc Minh thoáng nhíu lại.
Bởi vì anh nghe thấy tên của người kia.
Kiều Cảnh Niên thấy vẻ mặt của anh thì không nói thêm gì nữa, chỉ tùy tiện nói vài câu chuyện phiếm…
Ôn Noãn đợi nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Hoắc Minh đi ra.
Lần đầu tiên cô tham dự bữa tiệc như này nên thấy hơi nhàm chán, bèn đi thẳng ra ngoài sân thượng hít thở không khí. Sảnh tiệc tổ chức ở tầng 68, cảnh đêm rất đẹp.
Ôn Noãn tựa người lên lan can, cô có uống chút rượu, từ góc nghiêng đến đáy mắt đuôi mày đều là nét dịu dàng động lòng người.
Cố Trường Khanh đứng ở cửa ra vào trên sân thượng.
Hắn mỉa mai nghĩ, chắc cô đang nghĩ đến Hoắc Minh nên mới có biểu cảm như vậy nhỉ?
Có lẽ vì không cam lòng, hắn buột miệng thốt ra những lời nói khiến người khác tổn thương.
“Chúc mừng em trở thành bạn gái trên danh nghĩa của cậu Hoắc! Versace cao cấp, ngàn vạn châu báu, Ôn Noãn,
có phải bây giờ em rất hạnh phúc không?”
Hắn buông lời giêu cợt, kỳ thật điều mà hắn muốn nói chính là, hắn cũng có thể cho cô tất cả những thứ này.
Nhưng hiện tại những lời này dù thế nào cũng không thể nói được.
Gió đêm lồng lộng.
Ôn Noãn chậm rãi quay đầu lại, một lần ngoái đầu nghiêng nước nghiêng thành.
Trái tim Cố Trường Khanh đột nhiên nhói lên một cái, tê tái mất một nửa.
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Cố Trường Khanh, móc mỉa tôi như thế khiến anh được lợi gì nhỉ… Khoái cảm trả thù hay sao? Nếu đúng vậy thì anh cứ việc thoải mái.”