Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm dài.
Hai người từ từ lên lầu.
Vừa mới tiến vào phòng ngủ chính, Hoắc Minh đã lập tức đóng cửa lại, duỗi tay kéo ôn Noãn ngã vào trong lòng anh.
Mặt cô đập nhẹ vào vai anh.
Gương mặt cọ vào chất liệu áo sơ mi của anh, ngửi được mùi hương nam tính pha chút mùi thuốc lá trên người anh.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì.
Cô cũng thừa nhận, chính cô cũng hoài niệm mùi hương này.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc, cô cũng không có tâm trạng làm, vì thế hạ giọng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
Lúc này, cô vô cùng mềm mại ấm áp.
Anh mở miệng, xem như đang giải thích: “Chỉ là một con nhóc thôi, anh không thể nào nghĩ tới cô ta được! Đừng nóng giận nữa… Nhé?”
Ôn Noãn dựa vào anh trên vai, dịu dàng nói: “Cô ta rất quan tâm anh!”
Cô không ‘ôn ào không phá phách, chỉ đơn giản muốn để anh tự giải quyết, đưa ra một quyết định khiến cô vừa lòng.
Anh không ngốc, hiểu hết ý mà cô muốn!
Quả nhiên, Hoắc Minh dừng một chút, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Chỉ là một người không liên quan mà thôi! ôn Noãn, trái tim của anh đang ở trên người ai, em phải biết rõ!… Qua năm mới chúng ta dọn về biệt thự, giống như lúc trước không phải rất tốt sao?”
Lời nói của anh dịu dàng thắm thiết, đại khái cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn.
Ôn Noãn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, dù cho phòng ngủ này đã mở máy sưởi.
Giọng nói của cô chứa đầy mỏi mệt: “Hoắc Minh, anh vần không hiểu!”
Cô đấy anh đi ra cửa, lúc tay cầm then cửa, giọng điệu có vài phần xa cách: “Tôi ngủ với con! Ngủ ngon!”
Hoắc Minh gọi cô lại: “ôn Noãn!”
Ôn Noãn rũ mắt rồi vẫn mở cửa, bóng dáng biến mất trong lối đi nhỏ phía trước.
Hoắc Minh đứng một hồi lâu mới từ từ đi vào phòng sinh hoạt, ngòi lên sô pha, thật ra anh có rất nhiều công việc cần phải xử lý nhưng anh đọc mãi không vào, anh chỉ muốn ôm ôn Noãn lên giường…
Anh nghĩ, đây có lẽ là thói hư tật xấu của đàn ông.
Hưởng được ngon ngọt sẽ khó mà cai.
Nếu không, ngay từ đầu anh vốn bài xích cuộc hôn nhân này nhưng sau khi xảy ra quan hệ với cô, anh lại có chút ham muốn được hưởng thụ cuộc sống gia đình, thậm chí còn cảm thấy có vợ, có con… cũng không tồi!
Anh không thế hiểu được suy nghĩ của cô.
Anh không hề có bất kỳ suy nghĩ gì đối với Sở Liên, chẳng qua đó chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi!
Có lẽ, có thêm vài phần đồng tình.
Chỉ thế mà thôi!
Cuối cùng, anh đọc tài liệu thêm hai tiếng rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Lúc đang mơ mơ màng màng, anh cảm giác trong ổ chăn có thêm một vật nhỏ lông xù xù, duỗi tay túm một cái, cả người Tiểu Hoắc Tây bò vào trong lòng ngực anh, bàn chân nhỏ lạnh lẽo dán lên bụng nhỏ của anh, còn đang la hét: “Bố ủ chân cho con!”
Hoắc Minh nằm thẳng, duỗi tay mở đèn ngủ đầu giường lên.
Tiểu Hoắc Tây ôm cố anh.
Mắt tóc xoăn màu trà bổng bềnh như bông xõa trên mặt anh như đuôi sóc, khuôn mặt trắng nõn kề sát làn da của anh, thở ra hơi nóng cũng có mùi thơm ngọt.
Hoắc Minh sờ cái eo múp mít của cô bé, nhịn không được nhìn lại thêm một lần.
Giống òn Noãn!
Nhưng đáng yêu hơn ôn Noãn gấp trăm lần!
Sáng sớm hôm sau, ôn Noãn trở về thay quần áo.
Cô vừa đấy cửa ra đã thấy Tiếu Hoắc Tây dán vào Hoắc Minh, ngủ ngon lành.
Hình ảnh kia giống như trước đây…
Ôn Noãn không khỏi hoài niệm.
Cô đi đến mép giường, từ từ ngồi xuống, nhìn người đàn ông đang ngủ say. Lúc này không còn khắc khẩu, không còn phiền não khi anh mất trí nhớ, càng không cần lo lắng anh có yêu cô hay không…
Dường như cô được quay trở về quá khứ, cầm lòng không đậu nhẹ lấm bẩm: “Minh!”
Hoắc Minh tỉnh lại thì nhìn thây… sự dịu dàng trong mắt mà ôn Noãn vẫn chưa kịp thu lại.
Có vẻ cô hơi kinh ngạc một chút, muốn chạy di.
Hoắc Minh sao có thể buông tha cơ hội này?
Anh nhanh chóng bắt lấy tay cô, kéo về phía mình, thấp giọng mở miệng: “òn Noãn, đã lâu rồi em không gọi anh là Minh!”
Ôn Noãn bị bắt ghé vào ngực anh, bên cạnh là khuôn mặt nhỏ đang say giấc nồng của Tiếu Hoắc Tây.
Cô hơi giãy giụa: “Sẽ đánh thức con tỉnh mất!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.
Một lát sau, anh ôm Tiếu Hoắc Tây đến một bên, sau đó lại gấp không chờ nổi xoay người, đè Ồn Noãn dưới thân, tận tình hôn cô
Ôn Noãn đấm ngực anh: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”
Anh dừng lại, cằm hơi nâng lên, con ngươi đen như mực nhiễm đầy tình dục.
Anh nhẹ nắm lấy cằm cô, thò lại gần cắn một ngụm, trong miệng nói lời không sạch sẽ.
“Em là vợ của anh, làm với anh một lần thì có sao? Em không làm với anh thì muốn làm với ai? Anh không tin em không có nhu cầu!”
“Anh cũng muốn đi từ từ nhưng em không cho anh cơ hội đó!”
“Chúng ta làm trước luôn nhé? Dù sao đã là vợ chồng với nhau mấy năm, hẳn em cũng không lạ gì chuyện này!”
Anh thật rất đáng ghét, ôn Noãn tức giận đến mức lấy chân đá anh!
Đồ khốn!
Hoắc Tây còn ở bên cạnh, anh còn dám làm như vậy!
Ôn Noãn vừa giãy giụa vừa phải đè nén giọng nói đứt quãng: “Buông ra, em không muốn làm với anh!”
Hoắc Minh không hề do dự.
Ngón tay thon dài của anh bắt đầu tấn công thành trì, trên cao nhìn xuống dáng vẻ khó nhịn của cô: “Nhưng anh muốn! Anh nhớ em rất nhiều đêm rồi!”
Từ khi con đầy tháng, cô đã bỏ mặc anh đến tận báy giờ.
Hiện tại, anh muốn ôm cô…
Ôn Noãn đang chuẩn bị đánh thức Hoắc Tây, ngoài cửa lại có tiếng đập cửa vang lên, sau đó giọng của người giúp việc: “Cậu chủ, có một cô gái tới đây tặng quà năm mới, cậu có muốn gặp không?”
Cả người Hoắc Minh bỗng cứng đờ.
Ánh mắt anh trở nên thâm sâu, nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang nằm trong lòng ngực, giọng nói nghèn nghẹn: “Kêu cô ấy chờ một chút!”
Năm mới, khách hàng của văn phòng sẽ tới thăm hỏi trước và sau Tết.
Theo hướng đó, Hoắc Minh sẽ không từ chối với những người ở cách xa vạn dặm!
Anh bò xuống khỏi người ôn Noãn rồi lại nhìn Tiểu Hoắc Tây đang nằm bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng mơn trớn làn tóc của ôn Noãn, dường như mang theo điện giật: “Lát nữa chúng ta tiếp tục!”
Anh ngẫm lại, vẫn không chịu được đành mở miệng: “Đi đến phòng cho khách chờ anh, nhé?”
ỏn Noãn lại không muốn.
Vừa rồi nếu không phải anh ép buộc cô, bọn họ cũng không thể nào hôn thành kiểu đấy. Cô xoay người xuống giường đi vào phòng để quần áo.
Hoắc Minh nhìn dáng vẻ của cô, bật cười
cười.
Anh rửa mặt, thay một bộ quần áo rồi từ từ xuống lầu, thế nhưng lúc đứng ở cầu thang nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách, anh khẽ nhíu mày.
Thế mà lại là sở Liên!
Ngày hôm qua cô ta tìm ôn Noãn, hôm nay lại tìm tới nhà, cô ta muốn làm gì?
Hoắc Minh tự nhận không hề mang cho cô ta bất kỳ ảo giác nào, hơn nữa cô gái này còn có quá khứ không được trong sạch mấy, trong lòng anh cũng không được thoải mái cho lắm nên giọng điệu rất lạnh nhạt: “Cô không còn thực tập ở văn phòng nữa, tới nơi này làm gì?”
Sở Liên nghe thấy giọng nói, bỗng dưng ngấng đầu lên.
Cô ta thấy Hoắc Minh đi từ trên lầu xuống, dáng người thon dài cao lớn, ngũ quan tuấn tú góc cạnh rõ ràng, bởi vì đang ở trong nhà cho nên ăn mặc cũng thoải mái.
Áo len cổ cao màu đen, quần len màu xám.
Đẹp đến mức loá mắt!
Cô ta nhìn xung quanh tòa biệt thự này, nơi này tôi tớ như mây, tất cả là những thứ cô ta mơ ước từ lúc con nhỏ.
Thế mà Ôn Noãn lại có được tất cả!
sở Liên vội vàng cầm lấy rổ quà trong tay, ngại ngùng mà nói: “Luật sư Hoắc, tôi nghe người ta nói là ngài đã giới thiệu công việc kia cho tôi, còn có những gì ngài đã giúp đỡ tôi… Tôi vô cùng cảm kích ngài!”
Cô ta đưa trái cây cho anh, tay duỗi thẳng tắp, vươn dài ra.
Hoắc Minh không nhận.
Anh không được vui cho lắm, đáng lẽ anh đang được ỏm ôn Noãn thoải mái hưởng thụ, bỗng nhiên lại bị người ta cắt ngang, đi xuống lầu mới phát hiện là sở Liên.
Ánh mắt của cô ta, hành vi của cô ta…
Hoắc Minh không thể nào không nhìn ra!
Anh ngồi đối diện cô ta, kêu người hầu đưa mình một ly cà phê đen, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ rằng tôi phải nói rõ với cô một điều! Cô không cần cảm ơn, cũng chả cần tặng quà năm mới! Sau này đừng tới nữa, cũng đừng tìm gặp vợ tôi! Cô ấy không vui!”
Sở Liên hoảng sợ: “Cô ấy nói với anh sao?”
Hoắc Minh uổng lên non nửa ly cà phê, nhẹ nhàng bâng quơ: “Nói cái gì?”
Sở Liên hơi khó chịu.
Tinh cảm của cô ta, người đàn ông trước mặt biết rõ, nhưng anh lại không để trong lòng.
Anh đồng tình với cô ta một phần là vì khuôn mặt này.
Cô ta rất muốn tiến thêm một bước bày tỏ cảm xúc nhưng người đàn ông trước mặt đã có vẻ mất kiên nhẫn, cô ta chỉ nhẹ nhàng cắn môi, giọng nói mang theo chút run rẩy: “Tôi không có ý gì khác, luật sư Hoắc tôi đi trước… Sau này tôi sẽ không đến quấy rầy anh nữa, cũng sẽ không quấy fây vợ anh!”
Nói xong cô ta đứng dậy, che miệng rời đi, nhìn có vẻ như đang khóc.
Ôn Noãn đứng ở lầu hai nhìn thấy hết tất cả.
Cô lẳng lặng nhìn sở Liên nghênh ngang bước vào nhà tựa như Kiều An của nhiều năm trước.
Điếm khác biệt chính là sở Liên rất thông minh, cô ta không tùy hứng giống như Kiều An, cô ta… biết tiến biết lùi, cũng biết ưu điểm của mình.
Đúng là một trà xanh thông minh!
Hoắc Minh cũng thấy ôn Noãn.
Anh đứng dậy lên lầu, nhẹ lấy eo cô từ sau lưng, muốn hôn cô.
Ôn Noãn đấy ra anh: “Tôi không có hứng!”
Hoắc Minh bắt được tay cô: “ôn Noãn! Anh không liên quan gì tới cô ta cả, em nhìn ra được mà, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà phá hư tình
cảm giữa chúng ta.”
“Giữa chúng ta có tình cảm sao?”
“Ngày hôm qua cô ta có thể tới tìm tôi, hôm nay có thể chạy đến trong nhà, bước tiếp theo có phải sẽ mời anh tới phòng trọ của cô ta qua đêm? Đừng đánh giá cao điểm mấu chốt đạo đức của cô ta!”
“Hoắc Minh tôi nói rồi, nếu anh không tỏ thái độ, chúng ta… Cứ như vậy đi!”
Lúc Ôn Noãn xoay người, cô nghĩ, không phải cô không muốn đối phó sở Liên.
Mà là trừ khi giết chết cô ta!
Bằng không cũng tiện cho cô ta quá!
Trong chốc lát, cô thay quần áo rồi xuống lầu, có vẻ muốn ra ngoài.
Hoắc Minh ngồi ở nhà ăn, đang lật xem báo chí, thấy cô thay giày thì hỏi: “Mới sáng tinh mơ em đi đâu vậy? Không phải hôm nay công ty nghỉ sao?”
Ôn Noãn lạnh lùng đáp lại: “Kiếm tra sau sinh, đương nhiên anh không nhớ được!”
Cô nói xong vẫn cảm thấy uất ức.
Hoắc Minh của hiện tại, mọi sự hứng thú anh thể hiện ra ngoài chẳng qua vì thích cơ thể của cô mà thôi.
Rõ ràng Hoắc Minh ngấn ra.
Lúc này anh mới nhớ tới, lần trước thư ký Trương đặt kết quả kiểm tra sức khỏe của ôn Noãn ở trên bàn anh, anh liếc mắt xem qua một cái rồi cũng chẳng để trong lòng, anh nghĩ, lúc này chỉ sợ cô lại đang nhớ tới “Minh” kia mà thôi!
Anh không cần nghĩ ngợi mà vội nói: “Anh đi cùng em!”
Ôn Noãn không phản đối.
Mặc dù cô và anh không được vui vẻ nhưng thể diện của một người vợ nên có, cô cũng không từ chối.
Sau khi lên xe, ôn Noãn dựa vào ghế sau, không hề nói chuyện.
Hoắc Minh muốn làm hòa với cô.
Sáng nay, dù bọn họ chưa làm tới bước cuối cùng nhưng anh thật sự rất có cảm giác. Hơn nữa ham muốn chinh phục của đàn ông khiến trong lòng anh luôn có một suy nghĩ đen tối, chính là có một ngày anh cũng sẽ khiến ôn Noãn có thể cam tâm tình nguyện làm với anh như vậy, đương nhiên, nếu cô muốn, anh cũng không ngại làm cái kia cho cô.
Hơn nữa, anh thích Hoắc Tây và Doãn Tư.
Trong lòng anh, vị trí của cuộc hôn nhân này càng trở nên quan trọng hơn…
Hoắc Minh ngẫm lại, nguyện ý cúi đầu trước.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, thấp giọng nói: “vẫn đang tức giận sao? Chỉ là một người không liên quan mà thôi… Như vậy đi, sau này văn phòng sẽ không giúp đỡ cô ta nữa, còn cái việc làm thêm kia, ôn Noãn, anh không thể nào cố ý gọi điện thoại tới ép người ta nghỉ việc một cách vô lý được, em nói xem có phải không?”
“Nếu cô ta lại đến, em đừng gặp nữa!”
“Anh đã bảo quản gia không được phép cho cô ta tiến vào nữa!”
Anh muốn làm hòa với cô, ngay bên trong xe đã lập tức gọi điện cho thư ký Trương, bảo cô ấy dừng hết mọi sự giúp đỡ liên quan tới sở Liên… Như vậy từ nay về sau, anh và sở Liên sẽ chẳng liên quan gì tới nhau nữa!
Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên thoải mái hơn một chút…
Cô cũng không muốn phá hủy cuộc đời của một ai đó, cô chỉ không muốn Hoắc Minh dây dưa với cô ta.
Đặc biệt đó còn là em gái của Kiều An.
ít nhiều Hoắc Minh cũng nhìn ra được cô đã
dịu đi, không khỏi nhiệt tình lấm bẩm: “Trong chốc lát anh đưa em đi kiếm tra, có những việc gì cần chú ý, chúng ta cùng nhau để ý!”
Anh khẽ vuổt ve eo nhỏ của cô, giọng nói khàn đặc: “Nghe nói phụ nữ sinh con xong thân thể không thể tốt như lúc trước! ôn Noãn, sao anh lại có cảm giác chẳng có gì thay đổi cả, làn da còn căng bóng hơn cả con gái nữa!”
Ôn Noãn liếc anh một cái: “Anh gặp được mấy cô qái rồi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK