Trương Sùng Quang lật người lại, ánh mắt sáng rực, anh nhìn cô.
Giữa bọn họ hiếm khi hòa bình.
Không cãi nhau, cũng không có chuyện phiền lòng, thậm chí còn có bảo bối đáng yêu nằm bên cạnh, là đứa con của hai bọn họ.
Trương Sùng Quang khế chạm mặt cô, tùy ý nói chuyện với cô: “Nghe nói dạo này em dưỡng bệnh quen rồi, thích ôm Tiểu Quang lên giường ngủ.
Hoắc Tây ngụy biện: “Là tự nó lên.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó khẽ cười, nói theo: “Đúng! Là nó tự mình lên, muốn ngủ với em!”
Vừa nói, lại lật người đè cô.
Cũng không phải thực sự muốn thế nào, chỉ là hôn rồi vuốt ve, gần gũi với cô.
Hoắc Tây để mặc anh hôn, qua một lúc, cô thấp giọng nói: “Không phải nói mệt sao?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Thân thể anh ở trên người cô, cúi đầu hôn môi cô: “Hoắc Tây, anh không nữ!”
Bọn họ đều muốn mau chóng có đứa nhỏ.
Nhưng, thân thể cô không thoải mái, Trương Sùng Quang muốn để cô nghỉ ngơi.
Huống chi, chuyện vợ chồng, anh cũng không muốn một mình mình vui vẻ, còn Hoắc Tây lại không được thoải mái.
Nghĩ đến đây, anh bất giác lại bận lòng.
Anh thấp giọng hỏi: “Thật ra, chỉ một chút thôi cũng không thoải mái sao?”
Hoắc Tây ngây người chốc lát mới hiểu ý anh, gương mặt cô ửng hồng, sau đó ôm lấy cổ anh khẽ cắn môi anh: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Trương Sùng Quang biết, cô cũng thoải mái.
Có lẽ nói mấy chuyện gần gũi quá lâu, nhưng lại lo lắng cho cô, không dám làm gì thật, chỉ hôn rồi vuốt ve cũng đủ rồi.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn được mấy ngày rồi, nhưng tối nay dường như mới chậm rãi phá băng, Hoắc Tây cũng nguyện ý nói chuyện với anh, tâm trạng Trương Sùng Quang rất tốt, tốt đến mức cảm giác không thỏa mãn về mặt sinh lý kia gần như có thể bỏ qua.
Anh khiến cô thoải mái rồi tự mình đến phòng tắm giải quyết.
Xong xuôi mọi chuyện quay về giường lớn trong phòng ngủ chính, nhìn Hoắc Tây ở bên kia Miên Miên, ít nhiều cũng có chút oán giận: “Khi nào Miên Miên mới có thể trưởng thành đây, có thể ngủ riêng giường nhỏ đây?"
Hoắc Tây nằm dưới chăn, khẽ kéo tay anh.
Cô nhỏ giọng nói: “Cũng phải đến nắm sáu tuổi!”
Nhưng lúc đó, bọn họ có thể lại có đứa nhỏ hai ba tuổi, vì vậy trên giường vẫn là ba người.
Suy nghĩ gì đó của Trương Sùng Quang cũng không có.
Anh nằm thẳng, nhìn lên trần nhà.
Trong đêm tối, có mùi hương nhàn nhạt của phụ nữ, là mùi hương trên người Hoắc Tây.
Anh mất đi mùi hương này ba năm, thường xuyên mất ngủ, bây giờ cuối cùng cô cũng quay lại.
Sáng sớm, Hoắc Tây dậy sớm.
Nhưng Trương Sùng Quang còn dậy sớm hơn cô, anh đã dẫn Miên Miên xuống lầy, Miên Miên lấy máu phải để bụng rỗng, anh làm bố cũng phải để bụng rỗng với cô nhóc.
đi!"
Tiểu Quang ăn thức ăn cho chó, thi thoảng nhìn bọn họ.
Hoắc Tây biết được, cô khẽ nói: “Đến bệnh viện rồi cùng ăn
Trương Sùng Quang không chịu, anh lấy một bình sữa và một cái sandwich cho cô, bảo cô lên xe ăn.
Miên Miên trông ngóng nhìn.
Trương Sùng Quang ôm con gái, hôn một cái: “Có bố để bụng đói với con còn không được sao, mẹ không giống vậy mẹ mà đói thì nhà chúng ta sẽ không có thêm bé nhóc đâu.”
Miên Miên muốn có em trai hoặc em gái.
Lục Trầm thường hay khoe khoang, nói cậu nhóc sắp có em gái rồi.
Miên Miên nhìn bụng Hoắc Tây, nhỏ giọng nói với Trương Sùng Quang: “Vậy bố à, bố có thể nhanh một chút không, con muốn có em trai em gái trước Lục Trầm!”
Trương Sùng Quang: “.”
Theo anh biết thì Lục Huân đã mang thai rồi.
Dù anh có lợi hại thế nào thì cũng không thể thành công ngay, lại nói, đây là chuyện mà anh nhanh một chút là được hay sao?
Nhìn vẻ mặt anh, Miên Miên bĩu môi: “Vậy thì vẫn là bố của Lục Trầm lợi hại hơn chút.”
Lòng tự tôn của tổng giám đốc Trương bị tổn thương nghiêm trọng.
Anh để Miên Miên ngồi ghế sau, sau đó nhìn mẹ đứa nhỏ, ho khan một tiếng: “Tối nay chúng ta bắt đầu cố gắng, tranh thủ không để thua kém Lục Thước quá xa.”
Hoắc Tây cảm thấy anh vẫn còn rất trẻ con.
Cái này cũng muốn so đo?
Trương Sùng Quang khẽ cười, tâm trạng không tệ, anh ngồi trên ghế lái khởi động xe.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào bệnh viện, bác sĩ đã đặt hẹn từ trước.
Miên Miên được tiêm và lấy máu.
Co nhóc ngồi trong lòng bố, làm nũng, vùi đầu vào lòng bố không chịu ra.
Lúc tiêm vào mông lại càng khóc lóc đau đớn.
Y tá bật cười: “Bạn nhỏ trông giống với bố thật.”
Trương Sùng Quang cũng cười theo, gương mặt y tá đỏ bừng, cô ấy biết anh, là người trẻ tuổi giàu có bậc nhất ở thành phố B, mới kết hôn gần đây, không ngờ đứa nhỏ đã đi mua nước tương được rồi.
Đợi có kết quả xét nghiệm, Trương Sùng Quang đã Miên Miên đi ăn sáng.
Hoắc Tây không đi theo.
Cô lấy thuốc cho Miên Miên rồi ngồi đợi trên ghế dài trong bệnh viện.
Một lúc lâu sâu, trước mặt có bóng người, cô nghĩ là Trương Sùng Quang và Miên Miên quay lại, đang định nói thì bất ngờ nhìn thấy người trước mặt, là Lâm Tòng.
Sau khi quay về cô cũng không tiếp xúc gì với anh ta.
Từ tận đáy lòng, Hoắc Tây cũng không có hảo cảm với người này.
Lâm Tòng mặc quần áo so với lần trước còn xuề xòa hơn, đầu tóc như thể mấy ngày đã không gội, anh ta xoa mặt nói với Hoắc Tây: “Ngồi được không?”