Tâm trạng cô không tốt, không muốn xuống lầu ăn cơm nên bảo người giúp việc mang đồ ăn lên lầu... Chương Bách Ngôn dập thuốc lá, ăn cùng cô.
Đây là đêm tân hôn của họ, nhưng lại trôi qua trong sự im lặng.
Ăn cơm tối xong thì vội vã đi ngủ. Lúc ngủ, hai người nằm trên cùng một giường, không nói một lời nào, dù là những đối thoại thông thường giữa vợ chồng cũng không có.
Chương Bách Ngôn nằm xuống. Anh không ngủ được, trở mình mấy lần.
Trong bóng tối, Tần Dụ mở miệng: "Ngày mai em sẽ phối hợp làm quan hệ công chúng với anh. Đi ngủ đi, anh như vậy làm em với con đều không ngủ được."
Chương Bách Ngôn nghiêng người nhìn cô.
Tần Dụ quay lưng về phía anh, không nói gì nữa, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.
Chương Bách Ngôn nhìn cô hồi lâu, cảm thấy chán nản, xoay người ngồi dậy nói: "Anh đến phòng khách ngủ!"
Anh không bật đèn.
Anh rời khỏi tân phòng của họ trong đêm tối, rời bỏ Tần Dụ trong đêm tối. Đã gần đến đầu hè, nhưng trái tim họ lại lạnh buốt, dường như không cách nào gần nhau hơn được nữa.
…
Sáng sớm, Chương Bách Ngôn tỉnh dậy.
Anh thức dậy dựa vào đầu giường, trên người khoác bộ áo tắm rộng rãi, trong vẻ đẹp trai có thêm vài phần chán chường.
Anh phiền muộn hút một điếu thuốc rồi mới quay về phòng ngủ chính tắm rửa thay quần áo, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy Tần Dụ đang nói chuyện điện thoại. Ở đầu bên kia điện thoại chắc là bố Tần, giọng nói còn không nhỏ.
[Chuyện này Chương Bách Ngôn nhất định phải đưa ra lời giải thích!]
[Mấy năm nay con học hành nhiều quá nên ngốc rồi à?]
[Đã kết hôn, cũng có con rồi, con đừng nghĩ đến mấy việc như ly hôn nữa, nên nghĩ cách lấy lòng chồng mình thế nào mới là đúng đắn. Tốt nhất là... để cậu ta cắt đứt hoàn toàn với người phụ nữ đó, nếu không mặt mũi nhà họ Tần chúng ta sau này biết để đi đâu?]
…
Tần Dụ thẫn thờ mà nghe.
Ở cửa, Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt có phần khó xử và chán nản... Nhưng chính trong một gia đình như vậy, cô mới không thể lựa chọn cuộc sống như mình mong muốn.
Chương Bách Ngôn nhìn cô chằm chằm.
Anh đi tới, cầm lấy điện thoại di động trong tay cô nói với bố Tần ở bên kia, giọng điệu khá cung kính: “Bố đừng lo, chuyện này con sẽ giải quyết! Đúng vậy, Tần Dụ đã bình tĩnh lại, vợ chồng chúng con sẽ cùng tiến cùng lùi… Vâng, con sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện lần trước bố nói với con, sẽ không để bố chờ quá lâu!"
Đầu dây bên kia, bố Tần lại nói điều gì đó.
Chương Bách Ngôn cúp điện thoại...
Tần Dụ là phụ nữ, phụ nữ thì sẽ luôn nhạy cảm. Cô hỏi anh: "Bố em nhờ anh làm chuyện gì?"
Chương Bách Ngôn trả lại điện thoại cho cô.
Đôi mắt đen của anh nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tần Dụ, đôi khi biết nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Anh giấu em chuyện của Lý Nhàn là sai, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ngoại tình với cô ấy sau khi kết hôn... Còn bố em, anh nghĩ trong giới thượng lưu này, người đàn ông nào cũng có thể có một câu chuyện, hoặc có lẽ mẹ em không biết, hoặc có thể mẹ em biết nhưng không muốn đâm thủng tầng giấy cửa sổ đó. Dù sao nhà họ Tần là gia đình trí thức, không thể để mất danh dự được.”
Nói xong, anh bước vào phòng thay đồ.
Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên anh không thể trông chờ vợ mới cưới sẽ sắp xếp cuộc sống thường ngày cho mình. Chương Bách Ngôn mở tủ lấy ra bộ quần áo mình muốn mặc, nhưng vừa mặc quần vào thì Tần Dụ từ bên ngoài đi vào.
Sắc mặt cô hơi tái nhợt.
Sau khi đi vào, cô đóng cửa lại, đứng sau khung cửa nhìn anh chằm chằm, nhẹ nhàng hỏi: "Bố em đang giấu em điều gì? Ông ấy nhờ anh giúp gì?"
Chương Bách Ngôn mặc áo vào.
Lúc cài cúc áo, anh suy nghĩ một chút rồi nói với cô: “Em phải chuẩn bị tinh thần. Tần Dụ, bố em… kỳ thực có một đứa con riêng, năm nay mới tám tuổi, không thể tiếp tục trì hoãn việc học tiểu học nữa. Ông ấy nhờ anh tìm quan hệ để cho đứa bé một thân phận, dù trong chuyện này ông ấy cũng phải cho mẹ em mấy phần thể diện."
Con riêng tám tuổi!