Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong xe tối tăm, Hoắc Tây khẽ cười.
Cô vươn ngón tay trắng thon dài lên, khẽ khàng vuốt ve đường gân trên cổ anh, giọng nói cô cũng khàn khàn, thật sự cực kỳ quyến rũ: “Tống Giám đốc Trương ở tuổi này rồi mà vẫn tràn đầy tinh lực.”
Trương Sùng Quang không nói gì, anh cảm nhận được ma lực từ trên ngón tay mảnh mai của cô.
Đến khi không thế chịu đựng được nữa, anh mới nắm lấy tay cô, đưa lên môi cắn nhẹ.
“Hoắc Tây, em toàn học thói xấu.”
Cô là người cầm lái trở về, về đến biệt thự đã gần mười giờ, đèn tầng hai đã tắt.
Chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ dưới sảnh tằng một còn sáng.
Mờ ảo.
Hoắc Tây đậu xe trong sân, tắt máy, cô nghiêng đầu nhìn Trương Sùng Quang, anh ngấng đầu nhìn lên phòng, thấp giọng nói: “Lái vào gara đi.”
Hoắc Tây kinh ngạc, cô hỏi: “Vào gara làm
gì?”
Trương Sùng Quang mở cửa xuống xe.
Anh khom lưng nhìn cô, trong mắt lướt qua một tia khó đoán: “Anh lên lầu lấy chút đồ.”
Hoắc Tây nắm tay lái, khoảng một giây sau liền nhận ra, nếu không nhờ ánh đèn mờ, anh nhất định sẽ thấy mặt cô đỏ lên, cô gật đầu lái xe vào gara.
Trong gió đêm, Trương Sùng Quang châm điếu thuốc, đạp lên bóng đêm bước lên lầu.
Đến phòng ngủ chính tầng hai.
Đấy cửa vào, căn phòng ấm áp, đúng như anh nghĩ, Tiếu Hoắc Tinh đang ngủ ngon lành trên giường, có lẽ mới được người giúp việc dỗ đi ngủ.
Trương Sùng Quang bước đến, cúi xuống hôn cô bé, cái chạm mềm mại khiến trái tim anh mềm nhũn.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy cái lọ nhỏ kia rồi xuống lầu. Lúc vào gara, Hoắc Tây đang ngồi trên xe nghịch điện thoại, Trương Sùng Quang gõ cửa xe: “Xuống ghế sau.”
Hoắc Tây hạ kính xuống: “Sao lâu thế?”
Anh không nói gì, chỉ mở cửa xe kéo cô ra nhét vào ghế sau, động tác liền mạch lưu loát… Ghế sau xe không mấy rộng rãi, thật ra không thể
phát huy tốt, nhưng Trương Sùng Quang cũng bất chấp.
Anh gấp gáp đến mức không thèm cởi quần áo, cứ thế nhẹ nhàng muốn cô.
Trong bóng đêm, hơi thở dồn dập.
Anh cắn môi cô, chạm mũi lên đầu mũi cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhưng dù vội, anh vẫn sợ làm cô bị thương, anh thở một hơi nóng hỏi: “Có đau không?”
Hoắc Tây không thể trả lời.
Cô mềm mại dưới cơ thể anh, như một vũng nước xuân, nhẹ nhàng lắc đ’âu.
Sau đó cô không nhịn được ôm lấy anh.
Trương Sùng Quang kích động, vừa hôn vừa yêu thương cô, thật ra anh có thế cảm nhận được Hoắc Tây không có cảm giác, nhưng cô vẫn ôm anh, khi anh chạm vào cô, đôi lúc cô khẽ rên lên… Anh liền không quan tâm bản thân nữa, chỉ vì niềm vui nhỏ của cô.
Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được.
Kiềm chế lại kiềm chế, đế không quá thô bạo… Hoắc Tây nhẹ cắn lên vai anh, có lẽ không chịu được, cô ngẩng đầu hòn anh.
Triền miên xong, đã là nửa tiếng sau.
Mồ hôi lạnh dần, trong xe tĩnh lặng, chỉ còn
tiếng thở nhẹ của nhau.
Trương Sùng Quang bình tĩnh lại một lát, nhấm nháp lại dư vị, sau đó cúi xuống nhẹ hỏi người phụ nữ trong lòng: “Anh mặc quần áo cho em nhé?”
Hoắc Táy cũng mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, nhưng cô cũng nghĩTiểu Hoắc Tinh cần phải được chăm lo, vì thế khẽ ừ một tiếng… Vừa cử động, mặt lại bị anh giữ lại, đặt xuống một nụ hôn trân trọng.
Cô không khỏi hôn lại anh.
Hôn nhau hồi lâu, giọng nói Trương Sùng Quang khàn khàn hỏi: “Em có sao không?”
Thật ra anh muốn hỏi cô, có cảm giác không, nhưng lại không thể thốt lên. Ngay cả vợ chồng quấn quýt nhất, cũng sẽ có nhiều lúc khó mở lòng, nhiều khi đó là chuyện chăn gối.
Hoắc Tây ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nghiêm túc nói: “Có chút cảm giác.”
Trương Sùng Quang cấn thận hôn cô.
Cô nhận nụ hôn ấy, nhỏ giọng nói: “Còn anh, anh thấy thoải mái không?”
“Rất thoải mái!”
Người đàn ông nói vậy, sau đó giúp cô mặc quần áo, rồi anh mặc đồ… Cuối cùng anh vặn nấp cái lọ nhỏ rồi, nhét vào túi quần: “Nhãn hiệu gì thế,
cũng tốt đấy.”
Hoắc Tây:…
Vào nhà anh muốn bế cô đi, Hoắc Tây vỗ tay anh: “Mệt như vậy rồi, anh có làm được không?”
Trương Sùng Quang cười khẽ, bế cô vào thang máy.
Về phòng, Hoắc Tây đi tắm trước, Trương Sùng Quang chợt nhớ chưa lau chùi trong xe, ngày mai nếu người giúp việc vào gara thấy, Hoắc Táy sẽ tức giận, vì thế anh lại xuống lầu dọn xe sạch sẽ.
Khi quay lại, Hoắc Tây đã tắm xong, cô đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da.
Anh vòng ra sau ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, lưu luyến ngửi, nhẹ giọng nói: “Nên huấn luyện Tinh Tinh ngủ một mình rồi! Anh thật sự muốn nếm thử em trên giường.”
Hoắc Tây đưa tay, ôm cổ anh từ phía sau.
“Giờ mới biết, anh giỏi nói tục tĩu như vậy… Vừa nãy anh cũng rất hăng hái.”
Trương Sùng Quang khẽ cười.
Một lần làm sao đủ, bọn họ xa nhau hai năm, dù ham muốn nhưng anh vẫn bận tâm đến Hoắc Táy, cô không có nhiều cảm giác, anh không thể chỉ lo phóng túng với hưởng thụ của mình, anh muốn cô cũng có được niềm vui mà đáng ra một
người phụ nữ phải có.
Ôm một lát, Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Đi tắm rửa đi, hửm?”
Trương Sùng Quang vùi mặt lên cổ cô, lưu luyến hôn lên, hồi lâu sau mới vào phòng tắm.
Tắm xong, ban đầu anh định mặc quần dài đế che chân trái, nhưng sau đó nghĩ lại, anh vứt quần dài sang một bên và mặc áo choàng tắm vào.
Chiếc áo choàng tắm dài đến đầu gối không che chắn được nhiều, những vết sẹo gớm ghiếc ấy sẽ lộ ra trước mặt Hoắc Tây.
Anh đã từng tự ti, nhưng anh nghĩ mình nên học cách đối mặt.
Khi Trương Sùng Quang bước ra ngoài, Hoắc Tây đã nằm một bên trên giường lớn, dịu dàng nhìn Tiếu Hoắc Tinh… Gương mặt cô toát lên vẻ dịu hiền nữ tính, nhưng cũng có dấu vết xong việc lười biếng.
Trương Sùng Quang ngồi bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc đen của cỏ.
Anh không nỡ ngủ, cứ như vậy ngắm nhìn cô, Hoắc Tây dịch đầu lại gối lên đùi anh… Ngón tay khẽ vuốt ve những vết sẹo rách nát.
Cò vẫn im lặng, lặng lẽ chạm vào anh.
Trương Sùng Quang khàn giọng nói: “Không
còn đau nữa rồi.”
Hoắc Tây không từ bỏ: “Trời mây mưa vẫn đau chứ! Sau này lại đau, em sẽ xoa rượu thuốc cho anh.”
Trương Sùng Quang cười nhẹ: “Từ khi nào mà luật sư Hoắc lại giản dị thế, dùng rượu thuốc bôi lên vết thương.”
Hoắc Tây ôm anh và hôn một cái: “Là cuộc sống, không phải giản dị! Yêu đương cũng tốt, nhưng không thể suốt ngày sổng bằng cái này, chúng ta còn phải nuôi con, còn phải lo cơm ăn áo mặc.”
Cô hôn xong định rời đi, nhưng anh giữ cằm hôn cô hồi láu.
Hôn đến mức nổi lửa, lúc này anh mới buông cô ra.
“Ngủ đi, ngày mai em phải đi công tác nuôi cả nhà.” Hoắc Tây nói.
Thật ra, đây là vụ án công ích, nên cô không lấy tiền.
Phải đến thành phố T ba ngày.
Hoắc Tây đã dậy từ sáng sớm để thu dọn hành lý, sau đó ăn sáng rồi đến sân bay, nhưng khi bước vào phòng đế quần áo liền phát hiện hành lý đã được thu dọn, quần áo cũng được xếp gọn gàng trong vali, hơn nữa đều là tất cả những gì cô
cần.
Cô lặng lẽ nhìn một lúc, khóe mắt hơi ươn ướt.
Dù tối qua họ đã gần gũi khăng khít, nhưng mãi đến lúc này cô mới có cảm giác chân thật, Trương Sùng Quang đã trở lại, bọn họ thật sự đã ở bên nhau.
Không biết từ khi nào, Trương Sùng Quang đã đến, dựa vào cửa.
Chiếc áo len cố lọ màu xám nhạt rất hợp với anh.
Anh cầm cốc sữa nóng trên tay, vừa uống vừa hỏi: “Nhìn xem còn cần gì nữa không? Chút nữa anh đưa em ra sân bay.”
Hoắc Tây đóng vali lại, ôm cổ anh: “Tống Giám đốc Trương thật tri kỷ!”
Trương Sùng Quang giơ cốc ra xa, kháng nghị: “Tối qua chúng ta làm trong xe, em không gọi anh là Tổng Giám đốc Trương… Luật sư Hoắc có muốn anh làm em nhớ lại một chút không?”
Tình huống mất kiểm soát đó, Hoắc Tây không muốn nhớ lại.
Cô cắn nhẹ cằm anh: “Khi về em sẽ tính số với anh.”
Nói xong cô đi rửa mặt, Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô… Ánh nắng từ bên
ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, phủ lên một thứ ánh sáng dịu nhẹ, lòng anh mềm mại, không nhịn được mà hỏi: “Khi nào chúng ta mới đi đăng ký?”
Hoắc Tây đánh răng, dừng tay một chút: “Đăng ký gì?”
“Đăng ký kết hôn!”
“Cái này… Em thấy bây giờ khá tốt, ở chung bất hợp pháp cũng kích thích.”
Trương Sùng Quang:…
Anh đi đến sau lưng cô, vỗ nhẹ lên mông cô: “Hư! Nói đi, khi nào chịu đi đăng ký với anh, cho anh một thân phận hợp pháp?”
Hoắc Tây đánh răng xong, lấy khăn lau mặt, nhìn anh trong gương.
“Thân phận quan trọng lắm sao?”
Trương Sùng Quang khăng khăng nói rất quan trọng, Hoắc Tây cười: “Dựa vào số liệu, hầu hết các cặp đôi chưa đăng ký kết hôn sẽ trải nghiệm cảm xúc tốt hơn những đôi đã đăng ký, Trương Sùng Quang, em thấy chúng ta nên thử.”
Trương Sùng Quang không muốn thử chút nào.
Anh đưa ra thời hạn cho cô: “Đi công tác về, chúng ta liền đăng ký! Đúng lúc qua tết Nguyên Đán, Cục Dân chính cũng đi làm rồi, Hoắc Tây, đáng ra không nên để em đi công tác.”
Cô nhón chân hôn anh, vạch trần anh: “Nghỉ lễ ở nhà, chỉ biết thỏa mãn dục vọng vô tận của Tổng Giám đốc Trương, thà đi công tác thì hơn.”
“Anh sẽ kiềm chê’.”
Hoắc Tây cười nhẹ: “Vậy cảm ơn Tống Giám đốc Trương.”
Cô vẫn dứt khoát đi công tác, dường như chuyện tối qua không ảnh hưởng đến cô.
Trương Sùng Quang hơi thất vọng, lo được lo mất.
Chẳng lẽ Hoắc Tây thật sự không có cảm giác gì sao?
Đầu năm mới, Hoắc Tây không ở nhà, một mình Trương Sùng Quang chăm ba đứa con.
Tuy vất vả, nhưng lại vô cùng mãn nguyện.
Anh rất nhớ Hoắc Tây, nhớ hơn bao giờ hết, không phải cơ thế cô, mà anh nóng lòng muốn được sống chung với cô, nhưng cô thì hay rồi, bọn họ mới hòa giải thì cô đi công tác.
Ban đêm, trước khi đi ngủ, Trương Sùng Quang gọi điện cho Hoắc Tây.
Không ai nhấc máy.
Anh nghĩ cô còn đang làm việc nên không gọi nữa, anh tắt đèn nằm trên giường… Nhưng thế nào cũng không ngủ được, sau đó trằn trọc mãi
rồi thiếp đi, anh mơ thấy một giấc mơ.
Anh mơ thấy vụ tai nạn xe đó.
Trong giấc mơ, anh không cứu được Hoắc Tây, anh đứng một mình ngoài xe, còn Hoắc Tây mắc kẹt trong xe mãi mãi.
“Hoắc Tây!”
Trương Sùng Quang bừng tỉnh từ trong mơ, lưng ướt đẫm mò hôi… Khi bình tĩnh lại, anh lập tức cầm điện thoại bấm số Hoắc Tây, điện thoại đổ chuônq nhưnq khỏnq ai trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK