Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa có tiếng bước chân vang lên, là dì giúp việc đi xuống lầu.

Hoắc Kiều đẩy anh dậy.

Anh khởi động thân mình, cười nhẹ giúp cô cài lại áo sơ mi, anh nhìn chăm chú vào những sợi tóc hỗn loạn của cô cùng với cảm giác ý loạn tình mê còn chưa kịp biến mất, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Buổi tối sẽ cho em ăn no.”

Hoắc Kiều đá anh một cái.

Tuy cô thể hiện rằng mình không thèm để ý nhưng cả hai bọn họ đều biết, cô thích thân thể của anh, cô cũng thích ôm hôn anh, thậm chí là làm loại chuyện đó.

Nhưng phụ nữ lại rất rụt rè.

Bọn họ xuống lầu ăn cơm, không khí vui vẻ, Khương Lan Thính ngủ bù xong, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, anh và Hoắc Kiều trò chuyện về những chuyện thú vị trong lúc du học ở nước ngoài, trước kia anh rất hiếm khi chia sẻ với cô về những điều này…

Lần trước bọn họ yêu đương, đều đi thẳng vào chủ đề, hiếm khi có những lúc dịu dàng như bây giờ.

Thậm chí anh còn mở một bình rượu vang đỏ.

Bọn họ không gấp gáp, mà hưởng thụ giờ khắc này, bọn họ càng không muốn nghĩ tới tương lai, chỉ có giờ khắc này là vui sướng…

Anh cũng biết, mình đã lén lút nắm được tim cô.

Cơm nước xong, anh nói vừa mới xem được một bộ phim điện ảnh không tồi, mời Hoắc Kiều xem cùng anh thêm một lần, Hoắc Kiều không ra vẻ từ chối… Về cơ bản đêm nay cô sẽ qua đêm ở chỗ này.

Bọn họ quấn quýt trên sô pha.

Cơ thể thấm đẫm mồ hôi ôm sát vào nhau, sau đó anh lại đổi kênh, xem tin tức.

Bản tin kinh tế tài chính đăng bài nhắc tới việc kết hôn của bọn họ, anh cúi đầu hỏi xem cô có muốn xã giao không, Hoắc Kiều nhẹ giọng nói không cần… Cô không nói những lời như bắt anh phải đối xử tốt với cô.

Hứa hẹn, vĩnh viễn không thành hiện thực.

Hoắc Kiều lựa chọn trung thực với cảm nhận của chính mình.

Bọn họ vẫn không thề non hẹn biển nhưng còn động lòng hơn lần trước nhiều, sau này Khương Lan Thính cũng đã hiểu rõ về việc hai bên phải phù hợp…

Vào một thời gian thích hợp, nhà họ Khương lại tới thăm nhà họ Hoắc thêm một lần nữa, bàn xong chuyện kết hôn.

Tin tức bọn họ sắp kết hôn ở khắp mọi nơi.

Đây là kết quả khiến tất cả mọi người vừa lòng, ngoại trừ một người, chính là Tống Thanh Thanh.

Cô ta đi học, trong lòng ẩn chứa nhiều hy vọng.

Cô ta cho rằng chờ đến khi cô ta học xong, tiến vào tập đoàn Khương Thị công tác, cô ta vẫn có thể ở bên cạnh Khương Lan Thính, bọn họ vẫn có cơ hội ở bên nhau. Nhưng rồi cô ta không ngờ tới chỉ không đến hai tháng ngắn ngủn, Khương Lan Thính và Hoắc Kiều đã sắp kết hôn…

Sao cô ta có thể chấp nhận được?

Tập đoàn Khương Thị.

Khương Lan Thính đang xử lý tài liệu, Anna đi từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, cô ấy muốn nói rồi lại thôi: “Tổng Giám đốc Khương, Tống Thanh Thanh muốn gặp ngài! Tôi đã khuyên nửa ngày nhưng cô ta vẫn không chịu rời đi.”

Khương Lan Thính hơi giật mình, sau đó anh đặt chiếc bút ngòi vàng trong tay xuống, nghĩ ngợi rồi nói: “Để cô ấy vào đi!”

Anna đi ra ngoài mời người vào trong.

Một lát sau, Tống Thanh Thanh đi đến, cô ta cố ý trang điểm nhưng nhìn vẫn rất tiều tụy, có thể thấy được mấy ngày nay cô ta đã chịu giày vò không ít, câu đầu tiên cô ta nói khi nhìn thấy Khương Lan Thính chính là: “Anh muốn kết hôn với cô ta sao?”

Khương Lan Thính ngồi ở phía sau bàn làm việc.

Anh ăn mặc chỉnh tề, trên mặt lộ vẻ xa cách, căn bản không thể tìm được hình bóng dịu dàng khi ấy!

Khương Lan Thính lạnh lùng nói phải.

Giọng nói của Tống Thanh Thanh cứng lại: “Anh không hề yêu cô ta! Anh cưới cô ta cũng chỉ vì hai người môn đăng hộ đối mà thôi, Khương Lan Thính anh đã từng nói ở bên em rất có ý nghĩa, rất mới mẻ.”

“Bây giờ tôi yêu cô ấy!”

Khương Lan Thính trả lời một cách thẳng thắn, anh nhìn Tống Thanh Thanh, đoán ra ý đồ của cô ta vì thế hỏi cô ta: “Cô có yêu cầu gì sao? Có thể nói ra.”

Anh đồng ý trả giá cho quá khứ của mình, cho dù anh và cô ta cũng không đi đến bước đó.

Anh không muốn Tống Thanh Thanh lại tới dây dưa với Hoắc Kiều.

Cho nên anh nhượng bộ.

Tống Thanh Thanh cắn môi, khẽ nói: “Em muốn đi nước ngoài, em yêu cầu anh mỗi năm đến thăm em ít nhất hai lần, em còn hy vọng có con của chúng ta!”

Khương Lan Thính tức giận đến mức bật cười…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK