Vì vậy, ngay cả sau này khi nắm quyền điều hành Tập đoàn Á Tây A trong tay, cậu bé cũng không làm những chuyện đen tối đó... mà ở lại gia đình này.
Ở lại bên cạnh Hoặc Tây.
Đêm đó, Sùng Quang vẫn là bị Hoắc Tây kéo đi.
Ôn Noãn có chút lo lắng, cô sợ bọn nhỏ trưởng thành quá sớm, lúc Hoắc Minh tắm xong đi ra, cô lập tức nói cho anh nghe nỗi lo lắng của mình.
mái.
Đêm đông rét lạnh.
Nhưng hệ thống sưởi trong phòng ngủ rất ấm áp và thoải
Thân trên Hoắc Minh trần trụi, bên hông quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, anh ngồi ở cuối giường dùng khăn lau tóc, Ôn Noãn đi tới cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau tóc giúp anh.
Anh ngước lên nhìn cô rồi nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.
Giọng nói của Hoắc Minh rất dịu dàng, nhỏ nhẹ: “Lo lắng cái gì thế hả! Ôn Noãn, đứa nhỏ do chúng ta dạy dỗ sẽ không bao giờ làm sai, đợi đến khi bọn chúng mười tuổi, đến lúc đó lại lo lắng vấn đề này cũng không muộn.”
Ôn Noãn suy ngẫm lại.
Cô tập trung lau tóc cho anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh.
Anh thật sự rất đẹp trai, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn không thể nào chán nổi.
Giọng Hoắc Minh có chút khàn khàn: "Ba tháng rồi!"
Cô ậm ừ đáp lại.
Hoắc Minh nhẹ nhàng áp mặt vào người cô, qua lớp vải lụa anh cảm nhận được bụng cô hơi nhô lên, nhỏ giọng nói: "Một tháng nữa là đứa nhỏ sẽ có thai máy! Thật sự rất là kỳ diệu, đứa nhỏ thế mà lớn rồi này."
Ôn Noãn cười nhẹ, mắng yêu: “Đồ ngốc!”
Cô nghĩ bọn họ không khác gì những cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau chăm sóc mấy đứa nhỏ và thai nghén một sinh linh mới.
Thật sự rất tốt.
Trong lúc im lặng, cô kể cho anh nghe về buổi ra mắt: “Không biết hôm đó tổng giám đốc Hoắc có thời gian đến tham dự không?”
Hoắc Minh nhéo mũi cô: "Bà Hoắc ra mắt phim mới, anh tất nhiên phải đến đó cỗ vũ rồi! Nói đi, em muốn anh đặt bao nhiêu chỗ?"
Ôn Noãn cảm thấy mệt mỏi nên ngồi trên đùi, ôm cổ anh: “Không cần bao hết cả rạp! Chỉ cần anh đến là được, Minh... Em không dám đảm bảo tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi cuồng nhiệt, nhưng em có thể đảm bảo với anh rằng đời này, anh vĩnh viễn là người đàn ông em yêu nhất”.
"Yêu hơn cả Doãn Tư và Sùng Quang hả?"
"Già đầu rồi mà còn so bì với con nít."
Hoắc Minh đè cô xuống cuối giường, lo lắng đụng trúng cái thai của cô nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.
Cả người cô lọt thỏm giữa giường, anh thì nằm trên người cô, chỉ nhìn cô mà không làm gì cả... Hoắc Minh trời sinh đã cực kỳ đẹp trai, chỉ cần nhìn đắm đuối như thế này cũng hiếm có phụ nữ nào chịu nổi.
Ít nhất, Ôn Noãn không nhịn được.
Hoắc Minh một tay chống người, tay kia nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Giọng anh hơi khàn khàn, dịu dàng hơn cả màn đêm ngoài kia: “Ôn Noãn, từ lúc trước anh đã say mê em! Em nhìn đi, khuôn mặt, làn da, dáng người,... sao mà đều đẹp như này.
Dù bọn họ đã là vợ chồng già nhưng Ôn Noãn cũng không chịu nổi khi được khen như vậy.
Cô ngại ngùng quay mặt ửng hồng sang một bên, lại đá anh một cái: “Sao đột nhiên anh không đứng đắn thế hả?”
"Thế nào mới là đứng đắn?"
Hoắc Minh khẽ cười: "Mang hợp đồng kêu gọi đầu tư Tây Á đến đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc?"
Lời này lại càng thiếu đứng đắn hơn nữa.
Ôn Noãn hiểu rõ anh, đêm nay anh cứ cọ tới cọ lui, lại không nói lời nào, đơn giản là muốn... Cái thai mới ba tháng, cô lo lắng đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, lập tức chặn môi anh, mập mờ nói: "Anh không được làm càn!
Hoắc Minh hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng.
Cuối cùng, anh ôm lấy cơ thể cô, thì thầm bên tai: “Anh chỉ muốn làm mẹ đứa nhỏ thoải mái thôi.”
Ôn Noãn:...
Buổi ra mắt phim "Mai tiên sinh" rất nhanh đã đến.
Vì gần đến cuối năm có rất nhiều người, mà bọn trẻ còn quá nhỏ nên Ôn Noãn quyết định hai vợ chồng cùng nhau đến đó.
Bốn giờ chiều.
Cô vừa thay lễ phục xong thì bên ngoài vang lên tiếng ô tô.
Hoắc Minh quay về đón cô.
Quả nhiên, một lúc sau, có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng ngủ bị mở ra.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa im lặng ngắm nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ôn Noãn mặc một cái váy dài màu vàng hồng nhạt.
Cô không cố ý che giấu cái bụng căng phồng nên nhìn bên ngoài mọi người đều biết rằng cô đang mang thai, nhưng không vì vậy mà khó coi ngược lại còn khiến cô trông nữ tính hơn.
Hoắc Minh tiến tới, hôn lên bờ vai gầy của cô, thì thầm: “Mẹ bọn nhỏ nhà ta thật là xinh đẹp.”
Ôn Noãn khẽ run lên.
Hoắc Minh từ trong túi lấy ra một chuỗi hạt dài nhỏ, sau đó móc cái khóa bình an trên bàn trang điểm vào, không ngờ nó lại rất hợp với chiếc váy này.
Viên ngọc bích xanh biếc yên tĩnh nằm trước ngực cô.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc.
Cô ngửa đầu nhìn Hoắc Minh, nhẹ nhàng nói: "Minh à, thật ra anh không cần phải cẩn thận như vậy!"
Hoắc Minh vuốt lại mái tóc dài rồi búi lên cho cô.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười: “Anh lo lắng! Nhưng anh cũng hy vọng tình yêu của anh thật sự có thể giúp em gặp dữ hóa lành, gặp nhiều may mắn... Ôn Noãn, xin em đừng tháo nó xuống!”
Ôn Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc ra khỏi nhà, anh quấn cho cô một chiếc áo lông rất dày, để từ trong gara ngầm xuống xe đi ra cô sẽ không bị lạnh.
Nhà hát thành phố B đông nghẹt người.
Những ngôi sao nổi tiếng đang sải bước trên thảm đỏ, người nổi tiếng đến rất rất đông, ồn ào náo nhiệt không giống không khí mùa đông.
Ôn Noãn không đi thảm đỏ.