Cố Vân Phàm nói xong, tư thái muốn xuống xe.
Làm sao An Nhiên có thể đồng ý?
Một mặt là cô không muốn liên quan gì với Hoắc Doãn Tư, mặt khác, mỹ nhân ở bên cạnh anh ấy, mà cô ưỡn bụng thì làm sao chịu nổi.
Hơn nửa năm trôi qua, rốt cuộc Hoắc Doãn Tư vẫn chọn cô gái môn đăng hộ đối.
Đối tượng xem mắt của Tân Bá Lai chính là Lý Tư Ỷ!
An Nhiên vội vàng gọi Tổng giám đốc Cố lại.
Cô tìm một lý do khá vụng về: “Tôi và anh ấy... trước đây trong công việc có chút bất đồng, lúc nghỉ việc không vui vẻ lắm!”
Cố Vân Phàm lộ ra vẻ mặt “Thì ra là thế”.
Ông ta cười cười: “Nếu cô đã khó chịu khi nhà nhà tổng giám đốc Hoắc, vậy thì không gặp, tôi xuống xe chào hỏi!”
An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tài xế phía trước cũng có ánh mắt tương đối tốt, lập tức xuống xe, chạy chậm tới mở cửa xe phía sau: “Tổng giám đốc Cố!”
Cố Vân Phàm là tổng giám đốc Cố thị thành phố H, mặc dù đã hơn 40 tuổi nhưng sức hấp dẫn vẫn không giảm, hình dạng và dáng người đều duy trì rất tốt, không nhìn ra chút dấu vết lỗ mạng lúc còn trẻ ở trên người ông ta.
Hoắc Doãn Tư ở bên kia đang cầm hành lý, anh ấy khom lưng nói với Lý Tư Ỷ đang dán chặt mình: “Không phù hợp?”
Lý Tư Ỷ mang theo vài phần nuông chiều.
“Tôi nói với người nhà là có bạn trai, bọn họ không tin phái người đi theo tôi, cho dù không nể mặt Cảnh Thụy, xét về hành vi hỗn đản lần trước của anh, anh cũng phải giúp tôi một lần!”
“Tại sao tôi phải giúp cô?”
Hoắc Doãn Tư kéo tay cô xuống, nhưng Lý Tư Ỷ quấn lấy, nhìn từ xa lại thấy sự tương tác ngọt ngào...
“Doãn Tư thật trùng hợp!”
Cố Vân Phàm khẽ gọi một tiếng, kinh động bọn họ.
Hoắc Doãn Tư ngước mắt lên nhìn Cố Vân Phàm, anh rất bất ngờ: “Chú Cố, sao chú lại ở thành phố B?”
Cố Vân Phàm nhớ mẹ anh ấy, người thành phố H và thành phố B đều biết, hơn nữa ông ta còn làm một cách không hề kiêng dè chút nào. Sinh nhật Ôn Noãn, lễ tình nhân, Cố Vân Phàm đều đưa tới lễ vật quý báu.
Ôn Noãn cũng không muốn nhận, nhưng đối phương quấn quít chặt lấy.
Hai mươi năm như một.
Lúc Hoắc Minh bắt đầu, vừa nhận được đã bắt đầu chửi đổng, sau đó lâu năm cũng tùy tiện, coi như là cháu trai họ Cố tiến cống cho Hoắc gia bọn họ!
Đối với việc này, Hoắc Doãn Tư dở khóc dở cười.
Nhưng không thể không thừa nhận, dù đối phương là người giàu tình cảm, nhưng buôn bán vẫn là lợi hại.
Cố Vân Phàm nhìn anh , lại nhìn Lý Tư Ỷ, cười đến mức thâm ý: “Bạn gái?”
Hoắc Doãn Tư cười nhạt: “Một người bạn.”
Lý Tư Ỷ lại kéo tay anh: “Chào chú Cố!”
Hoắc Doãn Tư rút cánh tay về, anh vốn không phải người nhiệt tình, giơ tay nhìn đồng hồ: “Chú Cố, không còn sớm nữa, tôi còn phải lên máy bay.”
Cố Vân Phàm hơi nghiêng người, hất cằm một cái.
“Doãn Tư, tôi cũng không hỏi cậu, đến sân bay làm gì? Tính tình đứa nhỏ này thật giống bố, không giống Ôn Noãn lắm, rất lạnh nhạt.”
Vì thế Hoắc Doãn Tư nhìn thấy xe của Cố Vân Phàm.
Anh đoán: “Chú Cố tới đón khách?”
Cố Vân Phàm cười đến mức có chút mê người: “Đúng, cùng thư ký của tôi! Lại nói đến thư ký của tôi cũng không giống tôi, coi như là nửa người thành phố B đây, Doãn Tư, cậu có muốn gặp không?”
Hoắc Doãn Tư không có thời gian, hơn nữa anh không muốn bị Lý Tư Ỷ quấn lấy nữa.
Anh không muốn làm bạn trai rẻ tiền của cô.
Anh cân nhắc mở miệng: “Lần sau đi!”
Cố Vân Phàm ngược lại không ép buộc, chỉ cười cười: “Vậy có chút đáng tiếc.”
Hoắc Doãn Tư nhìn ông ta một cái thật sâu, vẫn là kéo hành lý rời đi, còn Lý Tư Ỷ dậm chân ở sau lưng anh, cô ít nhiều có chút không cam lòng.
Cố Vân Phàm đút hai tay vào túi, cười nhạt.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ từ bỏ ngay bây giờ, thằng bé sẽ không phải là người yêu của cô đâu.”
Mượn áp lực trong gia đình, quấn quít đàn ông thì không tính là gì, sao ai cũng có chút tâm tư nhỏ mọn, mấu chốt là Hoắc Doãn Tư có người khác, cho dù lcos chia tay, nhưng làm bụng cô gái nhỏ to lên, ngồi ở ghế sau của anh ấy.”
Lý Tư Ỷ xoay người.
Cô cũng không giả ngu với ông ta, có chút kỳ quái: “Chú Cố, chú quan tâm nhiều rồi!”
“Để tốt cho cô thôi!”
Cố Vân Phàm nói xong muốn trở lại xe, Lý Tư Ỷ đi theo hai bước: “Lúc trở về tôi muốn đi nhờ xe.”
“Không tiện! Quá chật rồi!”
Cố Vân Phàm nhàn nhã châm điếu thuốc, liếc nhìn bóng lưng cô đi xa. Ông ta cười khẽ một tiếng: Nếu thật sự để cho cô ấy lên xe, sợ là sẽ khóc tại chỗ!
Người giải tán, An Nhiên mới xuống xe đi tới bên cạnh ông ta.
Tổng giám đốc Cố!
Cố Vân Phàm tắt thuốc lá, khôi phục thần sắc giải quyết việc chung, lạnh nhạt nói: “Cô không muốn gặp, tôi cũng không ép cô, chỉ là tôi muốn nói cho cô biết, cậu ấy không biết cô mang thai sẽ có đám cưới thương mại.”
Cố Vân Phàm không tiếp xúc nhiều với Hoắc Doãn Tư.
Nhưng ông ta nhìn ra được, tình cảm giữa Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, cũng không đến mức không còn ai khác.
Tính tình Hoắc Doãn Tư đạm bạc, sau khi chia tay An Nhiên, rất có thể thái độ cưới ai cũng giống nhau, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.
Ông ta phân tích lợi hại, An Nhiên đều biết.
Cô rất cảm kích ông ta nhìn thấu mà không nói ra.
Cố Vân Phàm biết thái độ của cô, cũng không nói thêm gì, chỉ nói một câu: “Cô không hối hận là được rồi.”
An Nhiên không hối hận.
Sao cô có thể hối hận chứ, thân phận của cô và Hoắc Doãn Tư giống như một cái rãnh ngàn dặm chắn trước mặt bọn họ, phàm là sau này có cãi vã, cô đều rơi vào hoàn cảnh xấu, cô là người không xứng làm Hoắc phu nhân.
Cô đã từng thích anh như vậy, nhưng cô cũng có lòng tự trọng.
Cố Vân Phàm một mình đi đón khách, ông ta để An Nhiên tự mình tùy ý đi dạo, An Nhiên thế mới biết ông ta cũng biết nhiều loại ngôn ngữ nhỏ, cũng không phải không có cô là không thể.
Cô đi ra ngoài lan can sân bay, trên bãi đỗ máy bay có mấy chục chiếc, nhưng cô liếc mắt một cái vẫn nhận ra chuyên cơ của Hoắc gia, lúc này Hoắc Doãn Tư đang ở bên trong.
Sau tuyết, mặt trời bắt đầu quang đãng.
Cánh máy bay hiện ra ánh bạc, An Nhiên cảm thấy ánh mắt có chút đau đớn, cô nghĩ, là ánh sáng chói mắt.
Chuyên cơ bắt đầu trượt, chậm rãi tăng tốc trên đường băng, lúc đi qua An Nhiên, trên mặt An Nhiên một mảnh lạnh lẽo, Hoắc Doãn Tư, đây là lời tạm biệt kéo dài của chúng ta sao?
Cuối cùng chuyên cơ cũng bay lên, bay tới nơi không biết tên.
An Nhiên nhìn chăm chú.
Nhìn máy bay biến thành một chấm đen nho nhỏ, trong lòng cô thầm đọc ba chữ Hoắc Doãn Tư... Bụng bỗng nhiên truyền đến một trận nhúc nhích, là cục cưng trong bụng đang nhúc nhích.
An Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng trấn an...
*
Hai năm sau.
Hoắc Doãn Tư trở về, anh thành công thu mua Libya một công ty năng lượng cỡ, trở thành cứ điểm Hoắc thị lớn thứ hai toàn cầu, cổ phiếu Hoắc thị tăng 50% so với ba năm trước.
Sự nghiệp của anh làm hừng hực khí thế, nhưng bên cạnh vẫn không có ai.
Sau khi trở lại thành phố B, Hoắc gia chọn ra vài cô gái phù hợp cho anh từ những người bạn của gia đình họ, tất cả đều có ngoại hình và tài năng xuất sắc, hai tháng sau Hoắc Doãn Tư và tiểu thư Tôn gia hẹn hò qua hai lần, cảm giác không tốt cũng không xấu.
Hoắc Doãn Tư ba mươi tuổi, vẫn không có hứng thú lắm đối với phụ nữ.
Anh nghĩ, anh lựa chọn thiên kim Tôn gia, lí do rất lớn là màu tóc của đối phương, còn có một thói quen nhỏ.
Tóc thiên kim Tôn gia đen nhánh đến vai,
Lần đầu tiên ăn cơm, cô lấy ra một lọ kem dưỡng tay trước mặt anh, tinh tế lau tay, nhãn hiệu kem dưỡng tay kia là thứ Hoắc Doãn Tư quen thuộc, lúc ấy anh nhìn chằm chằm vài giây, thiên kim ngượng ngùng nở nụ cười.
“Mùi rất dễ chịu.” Hoắc Doãn Tư thản nhiên nói.
Bề ngoài của anh đẹp trai, thành thục lại có mị lực, thiên kim Tôn gia không có chút kháng cự.
Hôm nay, Hoắc Doãn Tư có một cuộc xã giao thương mại, Tôn Điềm tới rồi.
Cô ấy nhìn có chút e lệ, Hoắc Doãn Tư đoán ra là ý tứ của Tôn gia, đối phương rất muốn sớm xác định mối quan hệ, anh nhìn chăm chú đối phương, cuối cùng chỉ thản nhiên nói: “Đi cùng đi!”
Lúc Tôn Điềm tạo hình, anh cũng rất kiên nhẫn chờ đợi.
Anh giống như những người đàn ông khác, đối với bạn gái ôn hòa, có phép, tôn trọng lẫn nhau.
Anh nghĩ, nửa năm nữa, nếu không có vấn đề lớn về tính tình thì có thể kết hôn, sau đó sinh người thừa kế Hoắc gia, anh không phải là không có con trai thì không thể nhưng Hoắc gia quả thật cần con trai thừa kế.
Tính cách Tôn Điềm dịu ngoan, ngẫm lại cũng thích hợp với vị trí này.
Nhưng mỗi một lần Hoắc Doãn Tư nghĩ tới, anh sẽ nhớ tới chính mình đã từng thích người kia, tâm trạng lúc trước anh muốn cưới cô hoàn toàn không giống với hiện tại, bức thiết muốn lập gia đình với cô, muốn sinh con, không phải là người thừa kế Hoắc gia, mà là thỏ con của bọn họ.
Chỉ là cuối cùng, nói những người khó nghe lời kia, cũng là anh.
Ba năm trôi qua…
Cô ấy ổn chứ?
Hoắc Doãn Tư hỏi, nhưng cũng không biết hỏi ai, ba năm trôi qua ngoại trừ hắn thỉnh thoảng sẽ tối nghĩa nhớ tới nàng, người bên cạnh hắn cơ hồ đã quên An Nhiên, không có ai ở trước mặt hắn nhắc tới nàng, giống như An Nhiên người này không tồn tại.
Con người muốn nhìn về phía trước, nhưng trong lòng anh lại để lại một cái gai.
Trong lòng Hoắc Doãn Tư phiền muộn, anh đứng dậy đến khu hút thuốc để hút thuốc, bởi vì thân phận và diện mạo, nhân viên cửa hàng trẻ tuổi trong phòng đều lén lút nhìn anh, trong lòng ái mộ.
Hoắc Doãn Tư đứng trước cửa sổ sát đất, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.
Một lát sau, làn khói mỏng manh bốc lên...
Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, kèm theo là giọng nhân viên: “Cô An, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Tổng giám đốc Cố, cô nói giúp chúng tôi vài lời tốt ở trước mặt Tổng giám đốc Cố, tôi biết cô là người nổi tiếng trước mặt ông ta.”
Hoắc Doãn Tư khẽ nhếch môi.
Những lời này cũng không kỳ quái, anh lơ đễnh... Anh đang muốn xoay người, sau lưng lại truyền đến một giọng nói dịu dàng: “Tôi sẽ cố gắng nói chuyện với Tổng giám đốc Cố!”
Cô gái lắc đầu: “Bạn gái của Tổng giám đốc Cố nhiều quá!”
Cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, giọng nói này... Anh chậm rãi quay đầu lại, lúc quay đầu lại anh nghĩ có lẽ chỉ là giọng nói giống nhau, sao có thể trùng hợp như vậy, sao cô có thể ở đây?
Thế nhưng, khi anh quay đầu lại, đập vào mắt chính là An Nhiên.
Cô mặc một bộ đồ tối màu, mặc dù không ngả ngớn lắm, nhưng thắng ở vẻ tinh tế.
Còn có vòng eo phình ra.
Tóc cô dài ra, nhẹ nhàng kéo ra sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm xinh xắn trắng nõn.
Khuôn mặt kia kỳ thật không thay đổi, nhưng thứ khác đi chính là, mất đi sự ngây ngô và non nớt, mặc dù nhìn dịu dàng, nhưng người như Hoắc Doãn Tư liếc mắt một cái đã nhìn ra là người nhanh nhẹn và có năng lực.
An Nhiên cũng nhìn thấy anh.
Cô hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.
Thời gian như dừng lại.
Chỉ còn lại có nam nữ trưởng thành dây dưa, mập mờ chạy tới từng góc phòng khách nhỏ này, cũng xen lẫn cảm xúc phức tạp mà người bên ngoài không thể hiểu được.
Rất nhiều rất nhiều, chính là không thoải mái.
Nhiều năm trôi qua, bọn họ đều không thoải mái, bất ngờ không kịp đề phòng gặp mặt mà ngay cả một câu khách khí đã lâu không gặp cũng nói không nên lời.
Quản lý sửng sốt, sau đó thấp giọng hỏi An Nhiên: “Cô quen ngài Hoắc?”
An Nhiên cuối cùng cũng hoàn hồn, cô miễn cưỡng cười.
“Tôi từng làm thư ký của Tổng giám đốc Hoắc.”
Quản lý cửa hàng lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế, cô là người đến, lập tức nói: “Tôi đi rót hai ly cà phê tới đây, cô và Tổng giám đốc Hoắc ôn lại chuyện xưa.”
An Nhiên còn chưa kịp khéo từ chối.
Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo một cô gái trẻ dịu dàng ngã vào lòng Hoắc Doãn Tư, như là vô tình, làm nũng: Hoắc Doãn Tư, quần áo này mặc không tiện.”
Đó là một bộ lễ phục màu hồng nhạt, rất đẹp cũng rất thiếu nữ.
Tôn Điềm mặc, không nói cũng biết đẹp đến chừng nào.
Hoắc Doãn Tư cũng không nhìn, anh chỉ vịn vai cô đứng thẳng, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm An Nhiên, dùng ngữ khí rất chậm nói: "Thư ký An, đã lâu không gặp! Đây là bạn gái tôi Tôn Điềm.”
Tôn Điềm sửng sốt một chút.
Cô đã hẹn hò với anh vài lần và tình cờ gặp bạn bè của anh, nhưng anh chưa bao giờ chính thức giới thiệu cô như vậy.
Cô không khỏi có chút mừng rỡ, hờn dỗi: “Anh sớm nói có bạn ở đây, em sẽ không thất thố như vậy.”
Cô vươn tay: “Chào thư ký An.”
An Nhiên nhìn bàn tay trắng nõn kia, có chút hoảng hốt, Hoắc Doãn Tư vẫn gắt gao nhìn mặt cô.
Một lát sau cô vươn tay, bắt tay với Tôn Điềm.
An Nhiên mỉm cười: “Lễ phục của cô Tôn thật đẹp, rất hợp với cô! Cái đó... Tổng giám đốc Hoắc, em còn có chút việc nên không quấy rầy hai người nữa.”
Cô khẽ gật đầu với bọn họ, rời đi rất tao nhã.
Hoắc Doãn Tư nhìn bóng lưng cô, yết hầu hơi chuyển động.
Tôn Điềm ở bên cạnh dựa vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Thư ký An thật đẹp! Nhìn cũng rất thông minh tài giỏi, Hoắc Doãn Tư, anh có ghét bỏ em chậm chạp không?”
Hoắc Doãn Tư thu hồi ánh mắt.
Anh ngồi xuống sô pha, tùy ý lật album, ngữ khí cũng nhàn nhạt: “Anh thích người ngốc một chút.”
Tôn Điềm không khỏi có chút mừng rỡ, càng ngượng ngùng nhiều hơn.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi anh đang nhìn gì, Hoắc Doãn Tư lại ngước mắt: “Không phải là em đang thử lễ phục sao? Không thử thêm vài bộ à?”
Đúng đúng, vừa rồi cô ấy nhìn thấy vài món cũng không tệ!
Tôn Điềm vui vẻ rời đi, Hoắc Doãn Tư ngồi một mình trên sô pha, album trong tay rơi xuống.
Anh lại lấy ra một điếu thuốc lá từ trong túi áo.
Chỉ là ngón tay có chút run rẩy, bật lửa đánh nhiều lần cũng không lên... Cuối cùng điếu thuốc kia bị bẻ gãy.
Cô ấy quay lại rồi!
Hoắc Doãn Tư gọi một cú điện thoại ra ngoài, là của Cố Vân Phàm, anh không ngốc, trước sau vừa nghĩ đã hiểu được chuyện năm đó ở sân bay, Cố Vân Phàm chính là cố ý.
An Ý luôn làm việc bên cạnh ông ta.
Thành phố B có mấy Tổng giám đốc Cố phong lưu, lại có rất nhiều bạn gái, ngoại trừ Cố Vân Phàm ra thì không có ai khác.
Hoắc Doãn Tư nghiến răng: “Chú Cố, chú thật sự quan tâm tôi!”
“Như nhau cả thôi! So với bố ruột của cậu, tôi còn chưa tốt bụng bằng một phần vạn!
“Chú đây là cho tôi cơ hội, chính tôi không cần, sao có thể trách chú chứ!”
Hoắc Doãn Tư trực tiếp cúp điện thoại.
Hiện tại tra số điện thoại của An Nhiên không khó, rất nhanh anh đã tra ra được, nhìn dãy số xa lạ kia, anh chần chờ nửa ngày mới phát ra mấy chữ --
[Đã lâu không gặp!]