Lý Tư Ỷ nói xong.
Cố Tư Kỳ nhìn cô với đôi mắt to ngấn nước, trông thật đáng thương.
Lý Tư Ỷ sẽ không mềm lòng.
Cô đưa tay nhéo nhéo tai cô bé: “Bây giờ chị sẽ gọi cho Cố Vân Phàm”.
“Cố Vân Phàm đang đi công tác”.
“Cố Vân Phàm đi công tác thì đưa em tới đây? Chị không phải bảo mâu toàn thời gian của em”.
“Thím Vương đưa em đến đây, thím ấy nói chị sẽ chăm sóc cho em, hóa ra là nói dối”.
Cố Tư Kỳ nói xong, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lã chã rơi xuống.
Lý Tư Ỷ nhìn chằm chằm vào cô bé!
Tự nhiên lại chạy tới đây rồi còn dám khóc với cô.
Cô tức giận đến mức muốn gọi điện cho cố Vân Phàm, nhưng có liên quan đến chị Vương, cô không thể làm vậy được, cuối cùng đành phải gọi
điện cho chị Vương…
Chị Vương trả lời điện thoại.
Chị Vương vần đang cưỡi trên con xe đạp điện nhỏ, cầm điện thoại di động, giả vờ không hiểu: “Cái gì… Cô Lý, cô nói gì vậy… ở đây gió lớn quá, tôi không nghe rõ!”
Lý Tư Ỷ nói cả nửa ngày.
Nhưng chị Vương vẫn nói như cũ, gió to quá không nghe thấy, sau đó còn nói tạm thời đang về quê.
Sau khi cúp điện thoại, chị Vương tiếp tục cưỡi trên con xe đạp điện.
Chị Vương đã về quê rồi!
Chị Vương đưa cố Tư Kỳ tới đó là bởi vì chiều nay chị ấy đã nhìn thấy bạn trai của cô Lý đi cùng một cô gái trẻ, trông hai người họ rất thân mật, như thể đang dẫn nhau về gặp phụ huynh.
Chị Vương lén lút quan sát một hồi, cảm thấy cô Lý sẽ phải chịu thiệt trong mối quan hệ này nên liền gửi cố Tư Kỳ tới.
Đi theo một tên bác sĩ nghèo rớt mà còn ngoại tình thì thà đi theo cố tiên sinh.
Xe đạp điện hết pin rồi mà chị Vương đạp rất hăng!
Bên phía Lý Tư Ỷ, một người lớn và một đứa trẻ bốn mắt nhìn nhau.
Cổ Tư Kỳ còn nhỏ nhưng không hề ngốc, cô bé thấy Lý Tư Ỷ rõ ràng không muốn quan tâm đến mình, nên nhướng mày nói: “Cứ gọi cho cố Vân Phàm đi! Dù sao cũng… không ai cần em cả!”
Lý Tư Ỷ cười lạnh: “Em cho rằng chị không dám gọi sao?”
Nói xong cô bấm số của cố Vân Phàm, đêm đã khuya, cố Vân Phàm ở đầu bên kia thành phố vẫn chưa ngủ. ông ta vừa họp xong, đang giải thích một số vấn đề với thư ký Trương thì Lý Tư Ỷ gọi điện.
Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào tên người gọi một lúc lâu mới nhấc máy.
Giọng ông ta trầm thấp, có chút dịu dàng: “Gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
Lý Tư Ỷ trực tiếp đưa điện thoại cho cố Tư Kỳ, Cổ Tư Kỳ có chút lúng túng không chịu nói chuyện… mà chạy vào ngồi trong góc. Lý Tư Ỷ đành phải nói với cố Vân Phàm ở đầu bên kia: “Chị Vương đã gửi đứa bé sang chỗ tôi”.
Trong đêm tối, giọng nói của cố Vân Phàm khàn khàn dễ nghe.
Cố Vân Phàm hỏi ngược lại: “Tại sao chị Vương lại đưa Tư Kỳ đến chỗ của cô?”
Lý Tư Ỷ gần như nhảy dựng lên, tức giận: “Làm sao tôi biết? cổ Vân Phàm, con gái của anh hiện tại đang ở đây với tòi. Anh không hỏi lại bản thân thì thôi, tại sao còn hỏi tôi chuyện đó?”
So với cô, Cố Vân Phàm rất bình tĩnh.
òng ta thậm chí còn cười nhẹ: “Nửa đêm mà nóng nảy quá vậy. Chẳng lẽ yêu đương không được thuận lợi sao? Nếu không ốn thì có thể nói chuyện với chú cố của cô. Những cái khác tôi không có nhưng kinh nghiệm thì cũng có một chút!”
Ông ta nói xong, Lý Tư Ỷ không lên tiếng.
Cô im lặng cầm điện thoại, cổ Vân Phàm cũng cảm nhận được tâm trạng của cô liền hạ giọng xin lỗi: “Tư Ỷ, tôi không có ý đó!”
“Vậy ý anh là gì?”
Lý Tư Ỷ lại trầm giọng: “Phái người đến đón con gái anh đi! Con bé ở lại đây với tôi cũng khống phù hợp”.
Cổ Vân Phàm không đồng ý ngay.
Ông ta dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ phái người đến đón con bé!”
Lý Tư Ỷ cảm thấy nhẹ nhõm.
Bên kia, cố Vân Phàm đặt điện thoại di động xuống, xoa xoa lông mày nói với thư ký Trương:
Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn về thành phố B”.
Thư ký Trương sửng sốt: “Sáng mai mười giờ giám đốc có cuộc họp quan trọng”.
Cố Vân Phàm nhìn cô ấy: “Thành phố B đối với tôi cũnq rất quan trọnq”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK