Nhưng anh cũng đứng thẳng lên, xoay người lại xử lí con cá rô tươi kia.
Còn về Ôn Noãn, cô đã quên mất chuyện công ty Lục Khiêm rồi.
Cô khẽ vuốt bộ váy dài trên người, vẩy mái tóc màu trà đi ra ngoài, sợ anh hối hận lại làm chuyện gì đó mất thể diện…
Trong phòng khách, bọn trẻ đều đang bận rộn.
Hoắc Minh không có ở đây.
Tiểu Hoắc Tây đã leo xuống khỏi ghế, tới chơi với Tiểu Lục U.
Minh Châu cũng không rảnh, cô ngồi ở trên salon, bóc từng túi khoai tây chiên để ăn.
Ôn Noãn đi tới.
Ánh mắt Minh Châu hơi kì lạ, sau đó cô hạp thấp giọng nói: “Anh em lại bắt nạt chị à?”
Ôn Noãn ngồi xuống đối diện với cô, vất vả lắm mới duy trì được sự uy nghiêm của chị dâu.
“Đâu có!”
“Nhưng mặt chị đỏ lắm.”
Ôn Noãn: “…”
Minh Châu tiếp tục xem TV, cắn khoai tây chiên rộp rộp, rất là thoải mái.
Cô thích nơi này, nếu không phải vì anh trai và chị dâu có quá nhiều con, cô chỉ muốn ở đây bất kì lúc nào, ngày nào cũng có ăn có uống, trẻ con cũng có người khác chăm rất tốt.
Mn suy nghĩ rồi yên lặng nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn thấy buồn cười.
Đúng lúc người giúp việc đưa một bình trà hoa tới, khẽ nói: “Mợ chủ, cô Minh Châu, đây là trà hoa hồng mới nhất.”
Ôn Noãn ra hiệu cho người đó đi xuống.
Cô rót cho mình và Minh Châu, mỗi người một ly, uống xong lại bị chuốc tiếp.
“Em và cậu làm sao thế?”
Minh Châu quên ăn luôn miếng khoai tây chiên trong tay.
Cô mất tự nhiên nói: “Sao chị đột ngột hỏi điều này thế?”
Cô và Ôn Noãn không có gì là không chia sẻ được, nên cô đã kể lại chuyện hai ngày qua, dĩ nhiên, cô không hề nói mấy thủ đoạn lưu manh của Lục Khiêm.
Cô tập trung nói chuyện của Khúc Ninh.
Ôn Noãn gật đầu: “Em làm đúng lắm! Loại phụ nữ như cô ta, không thể cho cô ta cơ hội.”
Cô thầm nhớ lại.
Cô từng gặp k rồi, tuổi trẻ, có linh khí, có thực lực hơn lưu lượng như Xa Tuyết.
Đáng tiếc cô ta không đi con đường chính đáng.
Vì một ông chủ mỏ than mà có thể đồng thời xuất hiện cùng Minh Châu, nghĩ qua đã thấy là sắp xếp của Lục Khiêm.
Ôn Noãn dặn dò Minh Châu mấy câu.
Minh Châu nghe xong thì gật đầu, hai mắt hơi ướt át, cô thật lòng cảm thấy chị dâu đối xử tốt với mình.
Đặc biệt là chuyện liên quan tới Lục Khiêm, Ôn Noãn chưa bao giờ thiên vị.
Cô, Lục Thước và Lục U ăn chùa ở đây một bữa, buổi tối vẫn phải về.
…
Khi Hoắc Minh dạy mấy đứa bé làm bài tập xong thì cũng đã mười giờ đêm rồi.
Đứa bé biết cách dây dưa nhất chính là Hoắc Tây, rõ ràng là ở nhà anh cả, nhưng người kể chuyện cuối cùng luôn là cô bé, đã thế mỗi lần đều nói hết nửa tiếng.
Người khác chê cô bé dính người.
Tiểu Hoắc Tây giơ khăn lông lên, khẽ hừ một tiếng.
Minh Châu quay về phòng ngủ.
Ôn Noãn tắm xong, mặc bộ đồ tắm bằng tơ tằm đang xoa kem dưỡng, mái tóc dài xõa xuống trước mặt làm lộ ra cái cổ trắng nõn.
Anh đi tới, ôm eo cô.
Anh khẽ cắn cô một miếng.
Ôn Noãn khẽ run: “Hoắc Minh!”
Hoắc Minh dính lấy cô, môi không rời đi, trái lại còn chuyển qua sau tai cô, thổi khí nóng: “Anh rửa tay rồi, không còn mùi cá nữa.”
Ôn Noãn muốn kéo tay anh ta.
Nhưng cô càng phản kháng thì anh càng quá đáng.
Dứt khoát, cô tựa vào lòng anh hưởng thụ.
Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, khiêu khích cô không nhanh không chậm, thỉnh thoảng hôn cô, nhắc đến con của cô, khi tình nồng lại khẽ cắn cô một miếng.
Ôn Noãn cắn môi.
Giọng Hoắc Minh khản đặc: “Em biết vừa rồi Hoắc Tây nói gì không?”
Sao Ôn Noãn biết được chứ.
Hoắc Minh cười thật thấp: “Con bé nói: “Con bé nói, ngày nào con bé cũng đòi bố phải kể chuyện là vì sự vững chắc của gia đình! Còn nói mấy đứa bé phải vắt kiệt sức của anh, không để anh có thời gian rảnh cho tiểu yêu tinh ở bên ngoài.”
Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô nằm trong lòng anh, xoay người lại: “Ai dạy nó thế?”
“Chắc trong TV nhỉ?”