Nghe Lâm Hi hỏi, cơ thể Hoắc Doãn Tư cứng đờ, cả buổi vẫn không trả lời.
Tiểu Lâm Hi dường như đã nhận ra gì đó, dùng đôi tay bụ bẫm ôm chặt bố mình, sốt ruột nói: “Bố đừng sợ.”
Hoắc Doãn Tư nở nụ cười, cười khiến lồng ngực rung rung, Lâm Hi sợ nhột, vặn vẹo cả người, dù vậy cũng không nỡ buông tay ra.
Trẻ con chưa hiểu chuyện. Nhưng mà cậu bé biết là bố thích cậu bé.
Lâm Hi cũng thích bố!
Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư nói với giọng khàn khàn: “Nhãi ranh, làm bố sợ muốn chết!”
Lâm Hi ôm chặt bố hơn nữa, ghé hết cả người nhỏ nhắn lên vai bố. Rõ ràng cậu bé mới là người sống sót sau tai nạn, nhưng lúc này cậu bé lại đi an ủi người lớn: “Bố đừng sợ, Lâm Hi sẽ bảo vệ bố.”
Dứt lời, cậu bé cầm súng bắn nước chỉ về phía Tư Văn Hùng.
Cách vài bước, An Nhiên nhìn hai bố con trong bóng đêm, đôi mắt ngấn nước.
Tư Văn Hùng giống như gà trống thua trận, đi đến bên cạnh An Nhiên, trầm giọng nói: “Con thật sự không muốn quay về nhà họ Tư hả? Chỉ cần con trở về, nhà họ Tư đều là của con hết!”
An Nhiên đạt được tự do.
Cô đứng trong gió đêm, nhìn chằm chằm người đàn ông đã già nua trước mắt, lạnh giọng nói: “Có lẽ trước đây mẹ tôi cũng nghe những lời nói dễ nghe của ông, cuối cùng kết cục là sao? Tư Văn Hùng, tôi và ông vĩnh viễn không thể nào yên ổn qua lại với nhau được. Tôi không hề muốn, cũng muốn không nổi những thứ mà ông có.”
Tư Văn Hùng nhìn chằm chằm cô một cái.
Cuối cùng, ông ta bảo Tư Văn Lễ thu dọn cục diện rối rắm, còn mình thì lên xe đi trước…
Lúc ngồi trên xe, ông ta nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của An Nhiên và thái độ căm ghét của Lâm Hi đối với ông ta, ông ta không hiểu tại sao lại như vậy. Tư Văn Hùng ông ta có quyền có thế, lại nói An Nhiên đáng lẽ ra phải ngây thơ khờ dại giống như mẹ cô, mà mẹ cô lại rất yêu ông ta, còn cô lại không muốn thấy mặt ông ta.
Tư Văn Hùng cực kì thất vọng.
…
Tư Văn Lễ bị bỏ lại thu dọn qua loa rồi quay đầu nhìn.
Tiểu Lâm Hi đang ở trong lồng ngực An Nhiên khóc huhu… Còn An Nhiên thì chạm vào khuôn mặt cậu bé, liên tục vuốt lưng cậu bé.
Rốt cuộc thì Tư Văn Lễ cũng có cảm tình không bình thường với nhà họ Hoắc.
Anh ta than nhẹ một tiếng, nói với Hoắc Doãn Tư: “Tôi xin lỗi về chuyện hôm nay. Anh cả tôi cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.”
Hoắc Doãn Tư không hề thông cảm, nói với giọng điệu lạnh băng: “Nhà họ Tư sắp tuyệt hậu là có thể đoạt con người khác hả?”
Tư Văn Lễ sờ sờ cái mũi.
Hiện giờ Hoắc Doãn Tư không muốn để ý đến anh ta. An Nhiên và Lâm Hi đều bị sợ hãi. Hiện giờ anh chỉ muốn dẫn bọn họ đi.
Anh đi đến bên cạnh An Nhiên.
An Nhiên còn ôm Tiểu Lâm Hi. Tiểu Lâm Hi ghé lên người mẹ, nước mắt lưng tròng nhìn sang bố.
Hoắc Doãn Tư xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói: “Về nhà thôi!”
An Nhiên mím nhẹ môi.
Lâm Hi bỗng nhiên ôm chặt cổ cô. Cậu bé đang cực kì yếu ớt, thút tha thút thít nức nở: “Con sợ có người xấu nữa!”
Trên lầu tối đen, rất là đáng sợ.
An Nhiên dỗ dành cả buổi cũng không dỗ dành được.
Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư ôm cậu bé, nhìn về phía An Nhiên với ánh mắt sâu thẳm: “Đi nhà anh?”
An Nhiên định hỏi ở chỗ nào, rồi lại cảm thấy không cần thiết phải hỏi.
Cô nhìn Lâm Hi, cậu bé ỷ lại mà dựa vào trong lòng ngực bố, giống như một chú mèo con dịu ngoan. Cô lập tức cảm thấy mềm lòng, học theo Hoắc Doãn Tư xoa đầu cậu bé.
Hoắc Doãn Tư đưa chìa khóa xe cho cô: “Em còn lái xe được không?”
An Nhiên gật đầu: “Được!”
Dứt lời, cô lơ đãng ngước mắt, thấy được đôi mắt của anh.
Lúc nhìn anh trong đêm tối, cô cảm thấy mình như bị anh chạm đến linh hồn, cái loại cảm giác run rẩy này còn hơn cả mọi sự tiếp xúc thân thể, và nó mãnh liệt nhất kể từ khi cô quen biết anh.
Chỉ một ánh nhìn mà như đã trải qua vạn năm.
Cô hơi thất thần. Cuối cùng vẫn do Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ cô, nói bằng giọng hơi khàn khàn: “Đi thôi!”
Một nhà ba người sánh vai cùng đi, bóng dáng kéo dài rất dài.
Phía sau, Tư Văn Lễ lẳng lặng đứng nhìn một đôi trai tài gái sắc và đứa trẻ đáng yêu kia, trong lòng có loại cảm giác khó tả, còn có cả hâm mộ và khao khát…