Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe mới dừng lại, Tiểu Hoắc Tây đã ngẩng đầu dẫn đường ở phía trước, còn ồn ào: “Trương Sùng Quang cậu đi nhanh một chút! Sao mà cậu cứ như một bé gái vậy hả!”

Khuôn mặt nhỏ của Trương Sùng Quang ửng đỏ.

Cậu nhóc nhìn cô gái nhỏ đằng trước, mái tóc xoăn màu trà, trên người mặc một chiếc váy nhỏ kiểu Anh xinh đẹp.

Cậu bé mất mẹ khi còn nhỏ.

Hoắc Tây chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của cậu...

Phía sau, Hoắc Minh bế Doãn Tư lên, sóng vai đi vào cùng Ôn Noãn.

Hai vợ chồng Hoắc Chấn Đông đều rất thích Sùng Quang, còn chuẩn bị một căn phòng trẻ em cho cậu nhóc ở nhà họ Hoắc, đãi ngộ giống như những đứa trẻ khác.

Không khí trong bữa tối rất tốt.

Sau khi ăn xong, Hoắc Chấn Đông gọi con trai vào thư phòng, bàn bạc chính sự.

Bà Hoắc thì dẫn mấy đứa nhỏ đi nướng bánh bích quy.

Ôn Noãn rảnh rỗi không có việc gì liền đi đến phòng ngủ của Minh Châu.

Minh Châu ngồi trước bàn trang điểm, đang si ngốc ngẩn người, cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.

Ôn Noãn nhẹ tay nhẹ chân bước qua, nhẹ nhàng đoạt lấy món đồ trong tay cô, vừa nhìn, vậy mà lại là một chiếc nhẫn kim cương toàn mỹ, hình dáng rất thiếu nữ.

Ôn Noãn vừa nhìn đã biết, đây là nhẫn cậu tặng.

Cô mỉm cười hỏi: “Đặt rồi hả?”

Minh Châu có hơi mờ mịt lắc lắc đầu.

Tình cảm giữa cô và Ôn Noãn rất tốt, gần như là không có chuyện gì giấu nhau, nên liền nói qua một lần chuyện tối hôm qua, cuối cùng cô thấp giọng mở miệng: “Ôn Noãn à, em yêu chú ấy! Có điều những thống khổ mấy năm đó cũng thực sự tồn tại, không thể nói chú ấy công thành danh toại nên muốn em và Thước Thước lúc nào cũng được!”

Ôn Noãn trả nhẫn kim cương lại.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu, vỗ vai cô: “Chị và anh trai em đều hy vọng em có thể hạnh phúc.”

Về phần có đi hay không, cô nghĩ rằng, Minh Châu đã có đáp án cho mình rồi.

Lúc này Hoắc Minh đã bàn xong công chuyện liền tới đây tìm Ôn Noãn.

Vừa lúc thấy mắt em gái mình đang ngấn lệ.

Anh đứng ở cửa phòng, sờ điếu thuốc lá châm lên, hút một hơi rồi mơ hồ hỏi: “Lại đau lòng vì lão già kia?”

“Minh!” Ôn Noãn cắn môi.

Hoắc Minh cầm lấy điếu thuốc, chậm rãi thở ra làn khói, cười cười: “Em là em, cậu em là cậu em... Em nói xem ông ta mắng anh nhiều lần như vậy rồi, mà em còn không mang anh đi trừng phạt ông ta một chút?”

Lập tức, Ôn Noãn tắt thở.

Minh Châu sợ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bọn họ, vội vàng nói mình không sao cả.

Hoắc Minh liếc nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ôm lấy bà xã, cực kỳ ôn nhu nói rằng: “Vẫn nên về nhà thôi! Mấy đứa nhỏ chơi muốn điên rồi!... Minh Châu, em và Thước Thước cứ ở nơi này đi!”

Minh Châu ừm một tiếng, nhìn theo bọn họ rời đi.

Chờ đến trong khi nhà an tĩnh lại, cô mới ngồi xuống một lần nữa, nhìn cái nhẫn kim cương kia đến phát ngốc.

Điện thoại bên cạnh vang lên.

Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông vô cùng rõ ràng, vừa nhìn thì thấy là Lục Khiêm gọi điện tới.

Minh Châu do dự một chút rồi vẫn bắt máy.

Đầu bên kia rất an tĩnh, giọng của Lục Khiêm hơi khàn, ông hỏi: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Minh Châu khịt mũi vài cái.

“Chú đang hỏi đến chuyện xem lễ, hay là chuyện sinh sống cùng nhau? Lục Khiêm, hai vấn đề này tôi đều chưa nghĩ xong, chú cho tôi chút thời gian.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK