An Nhiên biết anh lại ghen tuông nên nói móc mỉa.
Cô cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng khoác tay anh rồi nhỏ nhẹ hỏi vặn lại: “Không phải chúng ta ra ngoài thư giãn à? Sao lại không vui thế?”
Hoắc Doãn Tư cũng thẳng thắn: “Không mang anh đi ăn giấm à?”
Thành phố rực rỡ ánh đèn, gương mặt của An Nhiên trông càng nhỏ nhắn, xinh xắn hơn. Vì là buổi tụ tập riêng tư nên cô ăn mặc cũng rất nữ tính, khép nép ngoan ngoãn bên cạnh Hoắc Doãn Tư.
Cô ôm hờ eo anh rồi dịu dàng nỉ non: “Hoắc Doãn Tư, chúng ta đừng nhắc tới chuyện quá khứ nữa được không? Anh đừng trách em, còn em cũng không trách anh.”
Gió đêm lướt qua mặt rất dễ chịu.
An Nhiên cầm lòng không đậu muốn hôn anh ấy. Hoắc Doãn Tư rất cao nên cô phải nhón chân lên một chút. Phụ nữ khi động tình luôn không kìm lòng nổi. Hoắc Doãn Tư vẫn chưa hành động, chỉ cúi đầu nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy...
An Nhiên đỏ bừng mặt, ghé lại gần hôn môi anh ấy.
Anh ấy vẫn đứng im.
Cô dè dặt thăm dò, hôn sâu... Tóm lại, phụ nữ chủ động sẽ khác, An Nhiên cảm thấy trái tim mình sắp vọt ra ngoài, có cảm giác muốn chết.
Mãi một lúc lâu mà anh ấy vẫn chưa đáp lại cô.
Cô đỏ mặt muốn rời khỏi thì bên hông đã bị siết chặt, tiếp theo Hoắc Doãn Tư ôm cô hôn ngấu nghiến một lúc lâu ngay ở bãi đỗ xe người qua kẻ lại. An Nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ to gan như vậy.
Cảnh Thụy ra ngoài hút thuốc, mới rít được nửa điếu thì đã thấy cảnh hay ho.
Đệt!
Tên Doãn Tư giả đứng đắn, ngày thường vờ vịt y như hòa thượng, khi hôn lại dũng mãnh thế chứ. Không phải… Bọn họ đều có con rồi mà sao tình cảm vẫn mạnh liệt như vậy nhỉ? Điều không khoa học!
Thế là Cảnh Thụy siết điếu thuốc, vừa hít nhả khói vừa thất đức thưởng thức cảnh này.
Đã mắt, đẹp thật đấy!
Con hàng Doãn Tư đúng là biết chọn góc độ!
Hôn đến mức cô vợ cuộn cả ngón chân lên rồi kìa!
Cảnh Thuỵ hút xong điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên: “Doãn Tư đến rồi, sao không đi lên?”
So với An Nhiên, rõ ràng Hoắc Doãn Tư điềm tĩnh hơn nhiều, anh ấy ôm mặt cô và vùi trước ngực mình, còn bình tĩnh chào hỏi Cảnh Thuỵ: “Chị dâu cậu muốn ở riêng một lát!”
Cảnh Thuỵ liếc nhìn, đủ rồi đấy.
Anh ta lớn hơn Hoắc Doãn Tư vài tuổi, da mặt của tên nhóc này đúng là dày thật.
Cảnh Thuỵ cũng không dám đắc tội với kim chủ lớn của mình, anh ta xin lỗi An Nhiên: “Em dâu, thật là ngại quá, trước giờ tôi nói năng không suy nghĩ, đừng so đo với tôi. Được rồi… chúng ta lên trên đi, họ đang làm ẩm ĩ đó.”
An Nhiên cũng không phải người nhỏ mọn.
Nhưng tụ tập riêng tư sẽ không trang trọng như vậy, cô luôn tựa vào người của Hoắc Doãn Tư.
Trong lòng Cảnh Thuỵ muốn hộc máu: Đúng là cmn show ân ái.
Phòng VIP lầu ba, bầu không khí nặng nề.
Một nhóm người quen chơi đùa cùng nhau, hầu hết đều lớn lên cùng nhau, bình thường ầm ĩ nhưng vẫn biết chừng mực, vì người trong nhà quan hệ khắng khít, không ai đắc tội ai được.
Đương nhiên, trong này cũng có ngoại lệ.
Hoắc Doãn Tư là ngoại lệ ấy, nhà họ Hoắc quá cao quý.
Lý Tư Ỷ bức bối uống rượu, mới nửa năm ngắn ngủi, cô ấy phiền muộn nhiều hơn lúc trước. Khí chất con nhà giàu đã chẳng còn lại là bao.
Việc kinh doanh khách sạn của nhà họ Lý không tốt cũng chẳng xấu, miễn cưỡng trụ được.
Trong lòng cô ấy biết, phần lớn đều là nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Doãn Tư, nếu không thì bây giờ Lý Tư Ỷ cũng chẳng có cơ hội để ngồi đây uống rượu.
Đang suy nghĩ thì có một người đàn ông trạc tuổi đi qua.
Anh ta tên Trịnh Khải, cậu ấm nhà giàu cùng giới.
Lúc trước từng nhiệt tình theo đuổi Lý Tư Ỷ, nhưng khi đó cô ấy một lòng tập trung chạy theo sau đuôi của Hoắc Doãn Tư, vốn không thích anh ta.
Bây giờ nhà họ Lý sa sút, Trịnh Khải cảm giác mình đã có cơ hội.
Anh ta ngồi bên cạnh Lý Tư Ỷ, rót ly rượu vang cho cô ấy và hào phóng nói: “Dạo này tôi mới từ nước ngoài về, đã nghe nói chuyện của cô. Tư Ỷ, dựa vào giao tình của chúng ta thưở xưa, uống ly rượu này, tôi giao dự án trong tay cho cô làm.”
Anh ta hạ giọng: “Xong rồi chúng ta đi khách sạn?”
Lý Tư Ỷ nâng ly rượu vang, nghe thấy lời này lập tức chậm rãi quay đầu lại nhìn anh ta… Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn ngủ với tôi hay muốn cưới tôi?”
Người đàn ông cười rạng rỡ: “Tôi muốn cưới cô, nhưng thực tế không cho phép. Cô quên tôi có vợ rồi à, trong nhà quản rất nghiêm nên chúng ta cũng chỉ làm một hai lần. Nếu xảy ra thường xuyên hơn, người kia ở nhà chắc chắn sẽ phát hiện. Thế nào, vụ làm ăn mấy chục triệu nhưng chỉ ngủ cùng tôi mấy lần, rất đáng nhỉ.”
Lý Tư Ỷ đã gặp quá nhiều hạng người này rồi.
Bạn nối khố trong giới cũng đổ dầu vô lửa như vậy, thật sự khiến người khác không ngờ đến.
Cô ấy rũ mày xuống rồi cười thản nhiên: “Đúng là đáng thật, nhưng tôi không có hứng thú, anh tìm người khác đi.”
Tên họ Trịnh không ngờ lại bị từ chối.
Anh ta lập tức tức giận: “Lý Tư Ỷ, cô đừng có mà không biết điều. Cô cho rằng mình còn là cô chiêu nhà giàu, cao xa khó với lúc trước à? Bây giờ nhà họ Lý còn bao lâu thì vỡ nợ? Hơn nữa, không phải cô và tên họ Cố qua lại ngầm nhiều năm từ lâu rồi sao? Không phải cô vì tên họ Cố mà đào hôn đấy à? Cô đuổi theo người ta đến tận thành phố H. Kết quả thì sao? Người ta cũng không thèm… Cô tưởng mình đáng giá à?”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay ly rượu này cô bắt buộc uống, không uống cũng phải uống.”
“Không biết điều.”
Lý Tư Ỷ đổ ly rượu lên mặt anh ta: “Anh ăn nói tử tế chút.”
Tên kia lau mặt.
Anh ta trừng mắt lườm cô ấy rồi cười mỉa: “Ha ha, cô thanh cao cái gì, chỉ là món đồ chơi bị Cố Vân Phàm chơi nát bét mà thôi.”
Thật trùng hợp, ba người Cảnh Thuỵ, Hoắc Doãn Tư và An Nhiên lên lầu.
Họ còn tình cờ gặp Cố Vân Phàm.
Ông ta có tiệc xã giao ở đây, mọi người hàn huyên vài câu, còn chưa nói hết thì đã nghe cuộc đối thoại trong phòng VIP… Đột nhiên trán của Cố Vân Phàm đau nhức dữ dội, ông ta nghe người khác mắng cô ấy là thứ đồ chơi bị Cố Vân Phàm chơi nát bét.
Ông ta nghĩ như vậy khi nào chứ?
Cho dù là bây giờ, ông ta cũng sẵn sàng nâng Lý Tư Ỷ trong lòng bàn tay, chỉ sợ làm bẩn cô ấy.
An Nhiên hơi nhúc nhích thì bị Hoắc Doãn Tư ấn chặt.
Anh ấy hơi nâng cằm lên…
An Nhiên nhìn nét mặt tái nhợt của Cố Vân Phàm, cô không cử động được, nhìn qua Hoắc Doãn Tư… anh ấy duỗi tay, nhẹ nhàng sờ cái đầu nhỏ của mình.
Người qua đó trước nhất là Cảnh Thuỵ.
Tiệc đêm nay do anh ta tổ chức, nào ngờ Trịnh Khải trở về thì không ngoan ngoãn. Người đã có vợ mà còn làm khó làm dễ Lý Tư Ỷ, đúng là không có phong độ.
Anh ta đi qua, một tay đẩy Trịnh Khải: “Anh uống say rồi phải không, lát bảo vợ anh đưa anh đi đi.”
Trịnh Khải hừ lạnh một tiếng.
Anh ta nói: “Cảnh Thuỵ, anh cần gì phải giúp cô ta. Bây giờ cô ta có gì, chẳng có gì cả. Cô ta không theo đuổi được Hoắc Doãn Tư, ngay cả lão già phong lưu cũng không trói buộc được. Anh ở thành phố B hỏi tên tuổi cô ta thử xem, trừ tôi ra, còn ai bằng lòng cần cô ta chứ? Bây giờ cô ta làm gà cũng bị người ta chê nữa là. Câu này do chính Trịnh Khải tôi nói đấy.”
Cảnh Thuỵ nhắm chặt mắt lại.
Mẹ nó, anh đừng sống nữa.
Những chiếc bungee thép trong nhà bạn không cùng đẳng cấp với Cố Thị, người ta muốn bóp chết anh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cảnh Thuỵ không muốn lo nữa.
Lúc này, ngoài cửa có giọng đàn ông lạnh lùng vang lên: “Sao tôi không nghe nói thế?”
Cố Vân Phàm đi vào.
Ánh đèn trong phòng VIP lờ mờ, khiến gương mặt ông ta u ám đáng sợ. Có thể nói trong giới kinh doanh chưa có ai nhìn thấy nét mặt Tổng giám đốc Cố thế này. Ông ta cũng dí dỏm, dáng vẻ như tắm gió xuân.