Tiểu Hoắc Tây cái hiểu cái không, gật đầu.
Tóm lại đứa trẻ không hề biết mấy thứ kia, cô bé chỉ biết cô bé sắp có mẹ rồi, tâm trạng vô cùng tốt, buổi tối ăn hai bát cơm.
Người giúp việc cũng vui vẻ: “Hôm nay cô chủ nhỏ thật tuyệt!”
Tiểu Hoắc Tây hất mái tóc xoăn màu trà, cô bé mặc cả với bố: “Nếu mỗi ngày con đều gặp cô giáo Ôn, hằng ngày con sẽ ăn hai bát cơm!”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha, xử lý công việc.
Nghe vậy, anh nhẹ nhàng liếc qua: “Muốn gặp cô giáo Ôn, tự con nghĩ cách!”
Tiểu Hoắc Tây khịt mũi.
Cô bé chạy tới, chui vào lòng bố: “Bố, bố thật vô dụng!”
Hoắc Minh không nói gì.
Hoắc Minh đặt tài liệu sang một bên, ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, tựa cằm lên mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Giọng anh bỗng khàn đi: “Bố chọc mẹ tức giận! Hoắc Tây, con đưa mẹ về nhà được không?”
Tiểu Hoắc Tây ghé đầu vào vai anh.
Xem như đồng ý!
Cô bé lẩm bẩm: “Con muốn chơi đàn dương cầm!”
Hoắc Minh nhìn biệt thự, dường như quên mua đàn dương cầm nhưng đứa con bé bỏng Hoắc Tây của anh muốn chơi nên anh đã tự mình lái xe chở cô bé ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen đã dừng dưới căn hộ!
Căn hộ này vẫn không thay đổi.
Khi Hoắc Minh nhớ Ôn Noãn, không có chỗ nào giải sầu, anh sẽ một mình tới đây, ngồi trong phòng khách lặng lẽ châm vài điếu thuốc lá... Chờ tốt hơn rồi anh nhanh chóng trở về.
Anh phải chăm sóc Tiểu Hoắc Tây!
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Hoắc Tây tỏ vẻ rất thích nơi này.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đây là nơi bố và cô giáo Ôn của con lần đầu yêu nhau, chiếc Morning Dew này là lúc trước bố tặng cô ấy, sau này bố chọc cô ấy tức giận, cô ấy đã không cần nữa!”
Đột nhiên Tiểu Hoắc Tây có hơi căng thẳng, cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ cũng không cần Tiểu Hoắc Tây sao ạ?”
Hoắc Minh ngồi xổm xuống.
Anh nhìn Tiểu Hoắc Tây, vô cùng nghiêm túc nói: “Cô ấy không biết con! Cô ấy cho rằng... cho rằng... Hoắc Tây, cô ấy rất yêu con!”
Tiểu Hoắc Tây nửa hiểu nửa không.
Nhưng cô bé vốn kiêu hãnh: “Con cũng cảm thấy, nếu mẹ biết có một cục cưng đáng yêu như con, chắc chắn mẹ không nỡ vứt bỏ.”
Hoắc Minh khẽ nở nụ cười.
Anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn của vật nhỏ, ôm lấy cô bé rồi đặt trước cây đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây mới học một buổi nhưng năng khiếu như vậy, đàn một cách thuần thục.
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú Tiểu Hoắc Tây.
Váy nhỏ màu trắng, tóc màu trà, lưng thẳng tắp.
Anh phảng phất nhìn thấy Ôn Noãn!
Tiểu Hoắc Tây đàn xong một khúc nhạc đơn giản, giương mắt muốn khen ngợi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của bố thì cô bé ngây ngốc... Ánh mắt của bố thật dịu dàng!
Khi trở về, Hoắc Minh ôm vật nhỏ xuống tầng.
Tiểu Hoắc Tây lại nghĩ: Bình thường bố luôn để cô bé tự đi, hôm nay giống như cô bé không có chân, muốn bế cô!
Ha!
Đàn ông già yêu đương, chính là không bình thường!
...
Thật sự Hoắc Minh rất nhớ Ôn Noãn.
Trước đây cô ở Thụy Sĩ, anh không gặp được thì thôi đi, hiện giờ cô đang ở thành phố B, anh vẫn phải liều mạng đè nén, anh cảm thấy điều này vô cùng bất lợi cho sinh lý và tâm lý của anh.
Tiểu Hoắc Tây đang tắm trong phòng tắm và hát: “Mùa xuân ở đâu...”
Hoắc Minh nửa tựa vào sô pha, người có chút lười biếng.
Anh lấy điện thoại của Tiểu Hoắc Tây, bắt đầu gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
[Cô giáo Ôn, tôi là bố của Tây Tây!]
...
Bên đó Ôn Noãn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn Zalo từ số lạ, hóa ra là bố của Tây Tây, ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn về vị gian thương sở hữu xe Lincoln này không tốt chút nào.
Nhưng anh là bố của Tây Tây.
Ôn Noãn vẫn phải giao tiếp tốt với anh, cô tận lực dùng thái độ chuyên nghiệp nói tiến độ đàn dương cầm của Tây Tây với anh nhưng vị gian thương đó có vẻ hơi phân tâm.
Ôn Noãn đánh tiếp? Tên gọi.
Một lúc sau, bố Tây Tây trả lời.
[Tây Tây nói cô giáo Ôn rất xinh đẹp!]
Ôn Noãn thấy bị mạo phạm!
Cô hơi do dự, vẫn gửi tin Zalo mong anh tự trọng.
Hoắc Minh nhìn chăm chú mấy chữ đó, nhẹ nhàng mỉm cười, vẻ mặt hơi vui sướng, gần như anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Ôn Noãn thẹn quá hóa giận...
Ba năm rồi, anh không liên lạc với cô.
Dù là tết, một tiếng hỏi thăm cũng bặt vô âm tín.
Hiện giờ anh lại có thể dùng thân phận “Bố Tây Tây” để thả thính cô, điều này đối với đàn ông mà nói rất kích thích, ít nhất Hoắc Minh khá tận hưởng.
Tiểu Hoắc Tây mặc bộ đồ ngủ liền thân, bước ra khỏi phòng tắm.
Hoắc Minh tỉnh bơ xóa hết tin nhắn, anh ôm cô bé, lau tóc cho cô bé...
...
Ôn Noãn mơ suốt đêm.
Cô mơ thấy Tiểu Hoắc Tây, không biết vì sao, trong mơ khuôn mặt Tiểu Hoắc Tây trùng với Tây Tây, còn gọi cô là mẹ.
Ôn Noãn tỉnh lại từ trong mơ.
Cô lặng lẽ ngồi trên giường, rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hồi lâu, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, chỗ này đã từng thai nghén Tiểu Hoắc Tây. Ba năm rồi, gần như mọi dấu vết của Tiểu Hoắc Tây trên thế giới này đều biến mất.
Ôn Noãn không muốn quên.
Cô cũng không đành lòng quên.
Sáng sớm, cô đi tới nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Ba năm rồi.
Nghĩa trang này đã thay đổi rất nhiều, chú trông coi nghĩa trang cũng già đi không ít, nhìn thấy Ôn Noãn tới thì chào hỏi thân thiết, dẫn cô vào trong, còn lẩm bẩm rất nhiều lời.
“Hai năm qua, cậu chủ trồng ở đây rất nhiều hoa hồng! Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ... Tất cả đều là nhập khẩu từ Ý về, trồng khắp toàn bộ nghĩa trang!”
Ôn Noãn cũng sửng sốt.
Nghĩa trang rộng hàng chục nghìn mét vuông, trước đây không khí trầm lặng, hiện giờ lại trở thành vườn hoa hồng.
Đúng lúc hoa nở rộ.
Vì là nghĩa trang tư nhân nên người ngoài không thể vào. Rất nhiều blogger và người nổi tiếng trên mạng đang quay chụp và bình phẩm bên ngoài, nghe nói đã trở thành thánh địa check-in.
Ôn Noãn cầm hoa cúc dại, đứng trước túi nhỏ kia, chỗ đó không giống lúc trước nữa.
Một tấm bia đá hình vuông mười inch, cắm xuống đất, trên mặt có khắc tên.
Hoắc Minh & Ôn Noãn.
Không có tên Hoắc Tây.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng đau nhói.
Thay vì nói nơi này là phần mộ của đứa bé chết non, ngược lại giống nấm mộ tình yêu hơn.
Cô im lặng hồi lâu, có lẽ người giữ mộ biết tâm trạng cô không tốt, nhẹ giọng nói: “Mỗi năm lễ tình nhân và thất tích cậu chủ cũng sẽ tới đây, ở lại cả ngày!”
Lễ tình nhân, thất tịch...
Ôn Noãn không biết vì sao Hoắc Minh lại chọn tới vào ngày như vậy, cô cũng không hỏi, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng nói nữa!”
Cô nhẹ nhàng đặt hoa cúc dại xuống, lặng lẽ rời đi.
Cả ngày tâm trạng Ôn Noãn đều rất sa sút.
Khi cô sinh Tiểu Hoắc Tây, từng bị trầm cảm nghiêm trọng, sau đó liên tục uống thuốc suốt một năm mới bình phục hoàn toàn, hôm nay tới nghĩa trang ít nhiều cũng ảnh hưởng tâm trạng.
Buổi trưa, Bạch Vi hẹn cô uống trà.
Ôn Noãn suy nghĩ rồi đồng ý, tới đúng hẹn, vẫn là nơi các cô thường xuyên uống cà phê.
Bạch Vi đã chờ sẵn ở đó.
Ôn Noãn bước vào, cô ấy vội vàng vẫy tay: “Chỗ này!”
Ôn Noãn ngồi xuống, quan sát cả người cô ấy mặc trang phục công sở màu trắng: “Rất tốt, xem ra sự nghiệp cậu không tệ!”
Bạch Vi thở dài: “Đi theo Cảnh Sâm! Cậu cũng không phải không biết tớ, có thể làm được việc lớn gì trong chốc lát đây? Nhưng chỉ là công việc nhàn rỗi trong công ty, cũng vừa vặn có thể trông chừng Cảnh Sâm, đề phòng anh ấy làm bậy!”
Ôn Noãn mỉm cười: “Cảnh Sâm rất kiềm chế nha!”
Bạch Vi vén nhẹ tóc: “Chủ yếu chính là tìm ít chuyện để làm, ở nhà nhàn rỗi!”
Ôn Noãn không hỏi nữa, cô cũng không hỏi kỹ cuộc sống riêng tư của vợ chồng người ta.
Cô chậm rãi uống cà phê...
Bạch Vi là bạn cô nhiều năm, ánh mắt vẫn là có: “Nhìn dáng vẻ cậu là lại dây dưa với Hoắc Minh, nhưng sắc mặt cậu cũng không đúng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK