Hoắc Minh về căn hộ.
Sắc mặt anh không được tốt, Ôn Noãn nhìn thấy thì nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Noãn đã thay quần áo, mặc một chiếc váy hoa sẫm màu, khoác vest dài màu sâm panh, mái tóc nâu dài xõa ngang eo, trông dịu dàng xinh đẹp.
Hoắc Minh vẫy tay, Ôn Noãn đi qua.
Anh chống cằm lên vai cô, khàn giọng nói: “Tôi nghe dì Nguyễn nói mấy ngày trước là sinh nhật em, thứ bảy này tôi tổ chức bù cho em nhé?”
Ôn Noãn được yêu thương mà lo sợ.
Hoắc Minh ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn cô một lúc rồi nói: "Đưa tôi đến văn phòng."
Ôn Noãn cảm thấy trong lòng anh có chuyện gì đó.
Cô không ngốc, cô đoán chắc có liên quan đến người trong lòng anh. Ôn Noãn cũng tinh tế không hỏi, mà ngược lại ôm cổ anh, nũng nịu: "Miễn là anh muốn, hằng ngày tôi có thể đưa ‘sugar daddy’ đi làm."
Ôn Noãn nở nụ cười.
Anh miễn cưỡng vỗ nhẹ cơ thể cô rồi đi vào phòng thay quần áo.
Ôn Noãn đi đến Morning Dew bé nhỏ kia, nhẹ nhàng vuốt ve... Hoắc Minh là người tình tốt, nhưng anh không phải là người chồng tốt.
Anh nuông chiều cô, nhưng không thể yêu cô.
Ôn Noãn may mắn tỉnh mộng sớm, nếu không cô thật sự mù quáng trong tình yêu, trong tương lai không xa chắc chắn cô sẽ tỏ tình với anh, nói với anh rằng cô muốn sống cùng anh mãi mãi...
Câu trả lời của anh, Ôn Noãn dùng ngón chân cũng có thể đoán được.
"Ôn Noãn..."
Hoắc Minh đi ra, phát hiện cô đang trầm tư..
Ôn Noãn nhìn bộ trang phục lịch lãm của Hoắc Minh, khẽ mỉm cười: “Luật sư Hoắc hôm nay rất đẹp trai!”
Hoắc Minh cong môi.
Trên đường Ôn Noãn đưa anh đến văn phòng, không ai nói gì, cho đến khi Hoắc Minh xuống xe anh mới nói nhỏ: "Những ngày này tôi có thể bận một chút."
"Tôi biết... công việc anh rất bận rộn." Ôn Noãn hiểu ý anh.
Hoắc Minh ngẫm nghĩ, ôm cô hôn một cái.
Ôn Noãn xoa nhẹ vô lăng rồi nói đùa với anh: "Hoắc Minh, chỉ mới vài ngày thôi mà sao chúng ta giống đôi vợ chồng già quá vậy? Hôn nhau để giải quyết công việc."
Vốn dĩ tâm tình Hoắc Minh không tốt.
Lúc nãy bỗng được kích thích một chút mà cả người như được sống lại.
Anh cảm thấy khá thú vị!
Anh nhìn cô cười: "Chờ đấy! Xong việc tôi sẽ xử lý em!"
Ôn Noãn nhìn anh, nở nụ cười nhạt nhẽo: "Ừ, tôi đợi."
Khi Hoắc Minh xuống xe vào văn phòng, Ôn Noãn ngồi trong xe, yên lặng suy nghĩ, xem ra là thật rồi.
Bom nguyên tử trong cuộc đời Hoắc Minh đã quay lại...
Ôn Noãn không nghĩ quá nhiều.
Cô hẹn gặp chị Lê trong một quán cà phê, khi chị Lê hấp tấp đi vào, vừa tháo kính ra, cô ấy nói: "Hôm nay trời nóng quá ..."
Cô ấy uống một ngụm cà phê đá.
"Thật đã khát!" Chị Lê ngả người ra sau, nói với Ôn Noãn về những phiền toái khi thuê nhà.
Ôn Noãn đẩy một bản hợp đồng đến trước mặt cô ấy.
"Em nghĩ cái này so với ly cà phê đá còn giải cơn khát hơn."
Chị Lê cầm lên, có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy nội dung, cô ấy kinh ngạc.
Thật không tin được!
Có chuyện tốt như vậy sao?
Tòa nhà văn phòng cao cấp 400 mét vuông, hoàn toàn mới, chỉ năm trăm nghìn một năm?
Chị Lê nhìn kỹ càng, dùng sức ôm hôn Ôn Noãn: "Ôn Noãn, em chính là mẹ ruột của chị!...Để có được bản hợp đồng này chắc phải tốn rất nhiều công sức nhỉ?”
Chị Lê còn độc thân nhưng điều đó không ngăn cản cô ấy mường tượng ra câu chuyện người lớn mười ngàn chữ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy kích thích!
Ôn Noãn không được tự nhiên, vén tóc nói: “Thật ra cũng không khó, là anh ấy chủ động đưa cho em.”
Chị Lê rất hài lòng.
Cô ấy nói: "Phụ nữ phải có tính toán cho riêng mình. Em đã theo người ta không rõ ràng cũng chẳng có cam kết gì thì ít nhất anh ta cũng phải đưa em món gì đó cho ra hồn ... Được rồi, chị Lê cảm ơn em."
Chị Lê là người thẳng thắn, sau khi cân nhắc một chút, đã đề nghị tăng cổ phần của Ôn Noãn lên 40%.
Ôn Noãn cảm thấy đó là một đề nghị công bằng.
Hai người vui vẻ uống cà phê và nói chút chuyện phiếm.
Giám đốc Lê là người có chút tin tức ngầm, cô ấy biết Ôn Noãn và Bạch Vi có mối quan hệ tốt nên không khỏi nhắc nhở vài câu: "Gần đây Bạch Vi xảy ra chuyện gì thế? Nghe nói chồng cô ấy đã hối cải, muốn hoàn lương rồi mà nhỉ? Thế sao tối qua chị lại thấy hắn và Đinh Tranh thuê phòng ở khách sạn vậy?"
Ôn Noãn hơi giật mình.
Cô hơi thất thần, chậm rãi khuấy cà phê nói: "Có lẽ Bạch Vi không biết."
Chị Lê không phải là người trong cuộc, cũng không thể nói quá nhiều, chỉ nói úp mở rồi cho qua.
Nhưng Ôn Noãn lại để tâm.
Lúc ngồi trên xe, cô gọi điện cho Bạch Vi, không ngờ cô ấy không đợi cô nói, Bạch Vi đã chủ động: "Ôn Noãn, cậu muốn hỏi chuyện của Diêu Tử An và Đinh Tranh phải không?"
Ôn Noãn không thể nói thẳng, cô chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Giọng Bạch Vi trở nên căng thẳng, thậm chí run lên.
Cô ấy nói: "Tớ không còn cách nào khác, tớ biết rõ anh ta là một người tồi, không thể thay đổi, nhưng tớ yêu anh ta... Hơn nữa mấy năm qua, gia đình tớ cũng sống nhờ vào anh ta, Ôn Noãn tớ biết cậu khinh thường tớ, nhưng... nhưng đừng khuyên tớ ly hôn, tớ không thể rời xa, tớ không thể sống thiếu anh ta! Chỉ cần anh ta không dẫn người về nhà làm loạn... Tớ sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không biết."
Nếu cô ấy đã nói đến bước này thì Ôn Noãn thật sự không thể khuyên bảo nữa.
Nhưng Bạch Vi là người bạn tốt nhất của cô, cô không thể ngồi yên mà nhìn.
Cô hẹn Bạch Vi đi hát, cùng cô ấy uống rượu.
Bạch Vi uống rất nhiều rượu, vừa khóc vừa cười: "Ôn Noãn, cậu nghĩ hai người chúng ta sao lại xui xẻo đến vậy, đều bị Đinh Tranh cắm sừng! Cô ta thì tài giỏi đến mức nào chứ, xét về ngoại hình và vóc dáng, cô ta kém chúng ta mấy cấp, tại sao đàn ông lại phải lòng cô ta vậy chứ?”
"Liệu có phải vì cô ta rất gợi cảm hay không?"
Ôn Mạn ngẫm lại, cũng thấy đúng.
Cô thuật theo lời Bạch Vi, nói: "Cô ta luôn gặp được người tiếp nhận mình!"
Bạch Vi nằm sấp trên bàn, nói mê sảng: "Cô ta chỉ có thể lừa tên khốn Diêu Tử An kia mà thôi! Ôn Noãn cậu biết mà, lần trước Đinh Tranh đi đến chỗ Cố Trường Khanh đã bị đánh gần chết, còn nữa, cô ta không phải cũng dụ dỗ Hoắc Minh sao... Cậu xem thậm chí anh ta còn không thèm liếc lấy cô ta một lần, chỉ có tên ngốc Diêu Tử An kia quá ngu, cũng chỉ có hắn mới ngu thế thôi!"
Cuối cùng Bạch Vi ôm bồn cầu nôn đến trời đất quay cuồng!
Đợi cô ấy tỉnh lại, Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm cô ấy, nhỏ giọng nói: “Bạch Vi, ly hôn đi!”
Bạch Vi chỉ mới 24 tuổi, trẻ trung xinh đẹp, Diêu Tử An không đáng để cô ấy dành cả đời để chờ đợi, sau khi cắt đứt quan hệ, tập trung vào sự nghiệp hoặc tìm một người đàn ông mới, như thế còn tốt hơn bây giờ.
Bạch Vi ngơ ngác một lúc.
Cô ấy thì thào nói: "Tớ cũng muốn thế! Tớ cũng muốn ly hôn nhưng tớ không cam lòng, tớ và anh ta đã có chừng ấy năm tình cảm mà cũng không sánh được với một kẻ hèn hạ như vậy."
Ôn Noãn tâm lạnh như nước.
Cô gọi điện thoại cho Diêu Tử An, bảo hắn đến đón người.
Nhưng không ngờ khi Diêu Tử An nhận điện thoại, lịch sự thì lịch sự đó, nhưng không chịu đến đón.
Hắn nói: "Ôn Noãn, cô đừng quản chuyện của chúng tôi! Tôi chơi đùa với phụ nữ bên ngoài nhưng Bạch Vi không sai sao? Có người đàn ông nào có thể chịu đựng được tính cách của cô ấy chứ?"
Ôn Noãn hơi tức giận.
Cô lạnh lùng nói: "Nếu anh không chịu được, anh có thể ly hôn với cô ấy! Sau đó, anh muốn tìm cô gái trẻ nào chẳng được, tại sao phải tìm một người phụ nữ mà ai nấy đều rõ để khiến người khác buồn nôn cơ chứ? Diêu Tử An, anh tự mình lăng nhăng không sao, nhưng phụ nữ chúng tôi không muốn mỗi ngày đều sử dụng nhà vệ sinh công cộng.”
Ở bên kia, Diêu Tử An khó tin nhìn lại điện thoại của mình.
Chết tiệt, đây có phải là Ôn Noãn không?
Tại sao tính cách của cô còn tệ hơn cả vợ hắn cơ chứ? Nóng tính đến vậy?
Hoắc Minh thích điều gì ở cô nhỉ?
Thích cách cô chỉ trích hắn, hay thích cách cô mắng đám đàn ông bọn họ là nhà vệ sinh công cộng?
Trùng hợp đến lạ, Diêu Tử An còn đang ở bữa tiệc, Hoắc Minh cũng có mặt ở đây.
Người khác nghĩ là vợ của Diêu Tử An gọi đến kiểm tra nên trêu chọc vài câu: "Bạch Vi lại giận cậu rồi à?"
Diêu Tử An đã uống hơi say.
Hắn nhìn Hoắc Minh mỉm cười: "Luật sư Hoắc, là người của anh đó, mắng tôi là nhà vệ sinh công cộng, anh nói xem có nên dạy dỗ cô ấy lại một chút không?"