Nhưng cô có thể nói thế nào đây, bảo rằng cô ở đó, sẽ nhớ chồng của cô… Và chờ anh trở về?
Nhưng anh vừa về thì không cần cô nữa, mà bên cạnh một cô gái trẻ.
Anh cho phép người khác thích anh, ở lại bên cạnh anh, thật ra đây chính là phản bội trong hôn nhân… Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, nhưng quan niệm của anh không hề cởi mở.
Anh đã từng nói, anh sẽ không ở bên cạnh bất kỳ một người nào khiến em không thoải mái.
Chỉ có thể là không yêu!
Nên anh không sao cả.
Nhưng Lục U vẫn cảm ơn anh, cảm ơn tình cảm anh đã trao… Có lẽ vì đã trưởng thành, cô cũng học được cách buông tay.
Lục U nói xong, chầm chậm bước tới.
Cô gạch bỏ những dòng chữ được thêm vào, sau đó ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn, lực bút xuyên qua tờ giấy… Cô lẳng lặng nhìn rất lâu rồi nói: “Cứ như vậy đi! Tôi sẽ chuyển cho luật sư làm việc, mười hai giờ trưa thứ hai tuần sau, tôi sẽ đợi anh ở công ty để bàn giao lần cuối.”
Diệp Bạch cũng nhìn cô.
Một lúc lâu, ánh mắt Lục U hơi cay cay, cô né tránh định rời đi.
Trước cửa, bà vú lại dẫn Tiểu Diệp Hồi tới.
Cô bé sắp được hai mươi tháng tuổi, trông cực kỳ đáng yêu và xinh đẹp, như Lục U phiên bản nhỏ, chỉ là mái tóc đen lại xoăn tít.
Tiểu Diệp Hồi từng thấy hình của Diệp Bạch, vừa thấy mặt đã loạng choạng chạy đến ôm chân Diệp Bạch, gọi bố.
Cô bé ngẩng đầu.
Đôi mắt to dễ thương, nhìn chằm chằm vào Diệp Bạch.
Trong lòng Diệp Bạch cay đắng.
Khi anh và Lục U là vợ chồng, có bao nhiêu lần anh nằm lên bụng Lục U, nghe tim thai… Cảm nhận tiếng thai động, lúc đó họ mong đợi đứa nhỏ ra đời, bây giờ con bé đứng trước mặt anh.
Diệp Bạch không kìm được mà khom người, muốn bế Tiểu Diệp Hồi lên.
Lục U lại bế Tiểu Diệp Hồi đi.
Cô nhẹ nhàng ấn đầu Tiểu Diệp Hồi, dán vào trong lòng mình, giọng cô rất xa cách, lạnh nhạt, cô nói xin lỗi: “Diệp Bạch, con bé nhận lầm người rồi!”
Đứa bé nằm trong lòng mẹ lén nhìn anh.
Đôi mắt ươn ướt.
Trái tim Diệp Bạch khẽ nhói lên.
Khi Lục U bế Tiểu Diệp Hồi rời đi, Tiểu Diệp Hồi khóc nấc lên, gọi một tiếng: “Bố.”
Trái tim của Lục U cũng đau đớn.
Cô hôn con một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng khi đi của cô còn mang theo một chút hoảng loạn… Và không thể chịu nổi!
…
Diệp Bạch đứng trong phòng bệnh rất lâu, ở đây vẫn còn mùi hương của Lục U, là mùi thơm hoa lan mà anh quen thuộc.
Anh ngửi mùi thơm, nghĩ về Lục U, nghĩ về Tiểu Diệp Hồi.
Không một ai biết, lúc anh rơi xuống biển, nhiệt độ quá thấp… Anh đã mất khả năng sinh con. Tỷ lệ sống sót của của anh thấp đến mức không thể có con.
Anh biết, Lục U luôn muốn sinh con với anh, nhưng họ bên cạnh nhau thì lấy gì để sinh con?
Tuy nhiên Chương Bách Ngôn thì khác.
Họ từng là người yêu khi còn trẻ, bây giờ Chương Bách Ngôn đã không còn bất kỳ băn khoăn nào nữa, họ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, còn về phần Diệp Bạch… Anh nên thành toàn cho bọn họ từ lâu mới phải.
Một bóng người mảnh khảnh bước vào, đó chính là Gina.
Cô ta nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cô ấy đi rồi! Hai người ly hôn sao?”