Hoắc Tây đấy cậu ra.
Trong phòng ngủ tràn đầy hơi thở đàn ông, cô chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, đấy cửa sổ này ra là sân vườn quen thuộc, cô lớn lên ở nơi này, tất cả đều quen thuộc.
Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Trương Sùng Quang, cậu nói đi là đi, nói về là về, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Đúng, tôi tin rằng cậu thật lòng quay đầu cũng thật lòng có chút thích tôi, nhưng vậy thì đã sao, đối với tôi mà nói sự theo đuổi của cậu là một gánh nặng, nói trắng ra là cậu đang quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”
Trương Sùng Quang chậm rãi đi tới bên cạnh cô.
Cậu nghe thấy cô nói: “Trước khi cậu về, tôi sống rất yên ổn, phụ nữ cũng không nhất thiết phải kết hôn!”
Những thứ này cậu đương nhiên biết.
Cô không kết hôn, với điều kiện của cô, muốn cuộc sống như thế nào cũng có.
Cô muốn bao nhiêu chàng trai xinh đẹp thì có bấy nhiêu.
Thế nhưng, cho dù đê tiện vô sỉ, làm cho người ta cảm thấy trơ trẽn đi nữa, Trương Sùng
Quang vẫn không muốn buông cô ra.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, mặt dán sát vào sau bờ vai mỏng manh của cô.
Hoắc Tây khẽ thở dài: “Tôi muốn nghỉ ngơi! Trương Sùng Quang, cậu đừng làm ầm ĩ nữa, quá khó coi.”
Vừa dứt lời.
Trương Sùng Quang bỗng nhiên bế cô lên, bế kiểu công chúa, Hoắc Tây ngây người, đánh mạnh lên vai cậu một cái: “Buông tôi ra!”
Trương Sùng Quang mở cửa.
Một cơn ớn lạnh ập đến khi cậu bước trên lối đi nhỏ, Hoắc Tây sợ lạnh trốn vào lòng cậu.
Trương Sùng Quang cúi đầu, cái mũi cao thẳng cọ nhẹ cô, cảm giác da thịt tiếp xúc nhau làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Hoắc Tây nhìn cậu chằm chằm.
Trương Sùng Quang không thể dằn lòng mà hòn lên môi cô một cái, sau đó cả hai người đều ngây dại.
Cho dù họ đã từng xảy ra quan hệ, từng làm tất cả những chuyện thân mật của nam nữ, nhưng một nụ hôn khẽ khàng như vậy, lại gợi lên rất nhiều hồi ức.
Họ đã cùng đón sinh nhật lần thứ mười tám
của Hoắc Tây.
Mùa hè năm ấy, trong lều cắm trại, sau khi thổi xong ngọn nến trên bánh ngọt nhỏ, Trương Sùng Quang cúi đầu hôn cô một cái, lúc ấy họ vẫn chưa ở bên nhau mà chỉ là bạn từ thuở bé.
Nhưng tình cảm lúc ấy, không gì có thế sánh bằng.
ít nhất Hoắc Tây cho rằng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ kết hôn với Trương Sùng Quang.
Cô chưa từng nghĩtới, Trương Sùng Quang sẽ rời bỏ cô.
Một nụ hôn nhẹ, gợi lên chuyện cũ thời niên thiếu.
Khóe mắt Hoắc Tây có chút ướt át, mãi cho đến khi cậu bế cô đến căn phòng thời thơ ấu kia, thân thể của cô dần cứng đờ: “Trương Sùng Quang, cậu có ý gì?”
Cô ấy không muốn ở đây!
Trương Sùng Quang đè cô lên cánh cửa, giữ chặt cơ thể cô, hai người lặng lẽ đọ sức với nhau… Phía sau lưng Hoắc Tây đố đầy mồ hôi, cô mệt mỏi dựa vào cánh cửa đằng sau.
Trương Sùng Quang tựa vào vai cô thở dổc.
Hồi lâu sau, cậu nhỏ giọng nói: “Thay quần áo đi ngủ được không?”
Hoắc Tây tức giận liếc cậu, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Trương Sùng Quang bế cô lên giường, Hoắc Tây muốn chạy trổn, một chân của cậu ngăn chặn cô, sau đó cởi bộ váy dự tiệc ra, thay vào một bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản.
Còn cậu chỉ cởi áo khoác.
Hai người nằm trên giường, giường còng chúa cao một mét năm, hai người trưởng thành ngủ rất chật chội.
Nhưng Trương Sùng Quang không quan tâm.
Cậu háo hức muốn lấy lại cảm giác thuở ban đầu, muốn đánh thức ký ức của Hoắc Tây.
Cậu ôm cô vào lòng, hơn nữa còn tản mái tóc dài của cô ra, từng chút từng chút chải vuốt.
Sức lực của nam nữ khác nhau, Hoắc Tây không thể ngăn cản, cô cũng không muốn làm ầm ĩ khiến người trong nhà biết, cô cổ ý chọc giận cậu: “Ngây thơ như vậy làm gì?”
Tay Trương Sùng Quang nắm gáy cô.
Cậu cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn sao? Nếu cậu muốn, tôi có thế thỏa mãn cậu!”
“Muốn mẹ cậu ấy!”
Hoắc Tây chửi ‘âm lên.
Trương Sùng Quang im lặng một lát rồi nói: “Bà ấy đã không còn nữa!”
Hoắc Tây quay đầu sang một bên, cũng không muốn xin lỗi cậu, trong chốc lát cô lại đá chân cậu: “Trương Sùng Quang cậu nói xem chuyện gì đang xảy ra, chúng ta chẳng là gì của nhau mà lại ngủ ở trên một chiếc giường, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm!”
“Chúng ta có thế kết hôn.”
“Kết cái mốc xì!”
Cậu cứng đầu như vậy làm Hoắc Tây tức muốn chết, cô mệt mỏi suốt một ngày thực sự đã không còn sức lực cãi với cậu nữa, dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Cậu muốn làm ấm giường thì cô tiếp nhận.
Hoắc Tây nhắm mắt lại.
Đầu cô tựa vào cánh tay rắn chắc của cậu, ánh đèn màu hồng nhạt dịu êm chiếu lên mặt cô, lại có thể nhìn ra một ít dáng vẻ khi còn bé.
“Hoắc Tây.”
Trương Sùng Quang lẩm bấm, nhích lại gần hôn cô.
Hoắc Tây mở to mắt, còn chưa kịp lên tiếng, tay của cô đã bị tay cậu siết chặt.
Nụ hôn này vừa dịu dàng lại vừa phóng
đãng.
Hoắc Tây ngửa đầu nhìn người đàn ông phía trên, dường như đã qua mấy đời, cô và Trương Sùng Quang đang làm loại chuyện này.
Ngay căn phòng từng ngủ chung hồi nhỏ.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cô không mạnh mẽ như bình thường, Trương Sùng Quang nhịn không được hôn tiếp.
Chiếc giường nhỏ hẹp không chịu nổi sự giày vò của cậu.
Cậu cũng không muốn ở một nơi như thế này muốn cô triệt đế nên cậu chỉ vuốt ve để cô thoải mái mà thôi.
Ban đêm, càng ngày càng khuya…
Hoắc Tây đấy cậu ra.
Cô đưa lưng về phía cậu, lẳng lặng nằm.
Trương Sùng Quang cũng không nói gì, cậu giúp cô kéo áo ngủ lại, sau đó ôm cô từ phía sau. Thân thế của cậu nóng lên, cô hiển nhiên có thể cảm giác được…
Rất lâu sau đó, Hoắc Tây nửa tỉnh nửa mê.
Trương Sùng Quang chạm vào cổ cô rồi lên tiếng: “Hoắc Tây, tôi rất hối hận.”
Còn nữa, thật xin lỗi!
Nhưng những tổn thương cậu gây cho cô, sự thất vọng của cô, cậu nói ngàn lần xin lỗi đều vô dụng, như cô nói, tám năm, tình cảm sâu nặng đến mấy cũng sẽ phai nhạt.
Ngoài hận cậu, cô có lẽ còn có chút tiếc nuối.
Cô vốn dĩ nên có được tình cảm hồn nhiên nhất, nhưng là cậu, là cậu đã tự tay hủy hoại giấc mộng của cô.
“Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu với cậu.”
“Hoắc Tây, tôi xin cậu, hãy cho tôi một cơ hội nữa.”
Khi nói xong, cậu gần như nín thở chờ câu trả lời của cô.
Khoảng hai phút sau, Hoắc Tây lên tiếng: “Nhưng tôi không muốn! Trương Sùng Quang, đúng là tôi đã từng rất thích cậu, nhưng bây giờ thì không, tôi cũng sẽ không vì một lần quan hệ xác thịt mà quay đầu lại!… Tôi không muốn miễn cưỡng.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang trắng bệch.
Cô nói: ở bên cậu, là một loại miễn cưỡng!
Hoắc Tây không thể ở lại chỗ này nữa, cô đứng dậy, khi Trương Sùng Quang lại đây ôm cô, cô hất mạnh ra, nhỏ giọng nói: “Trương Sùng
Quang, giữ chút mặt mũi được không? Giữ lại chút thể diện cuối cùng cho nhau, được chứ?”
Cô nói xong lập tức đi ra ngoài.
Mặc dù không muốn quấy rầy người bên ngoài, nhưng vẫn nhịn không được sập mạnh cửa.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Trương Sùng Quang càng tái nhợt.
Hoắc Tây đi chân trần ra ngoài, đi trên hành lang cũng cảm thấy lạnh lẽo, nhưng có thứ gì đó còn lạnh hơn chân.
Sờ thử, thì ra là nước mắt.
Cô khẽ ngấng đầu lên, sao cô lại khóc vì một kẻ vô ơn như Trương Sùng Quang kia chứ, thật không đáng chút nào.
Phòng sách lầu hai đang sáng đèn.
Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô.
Hoắc Tây đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông: “Bố.”
Hoắc Minh vỗ cô: “Sao lại đi chân trần, vào phòng sách đi, bổ mở hệ thống sưởi.”
Hoắc Tây cảm thấy xấu hố, cô đã lâu rồi không khóc.
Nhưng Hoắc Minh không ngại, Hoắc Tây của ông là cô bé đầu tiên của ông, khác với Doãn Tư Hoắc Kiều, cô là do chính tay ông nuôi dưỡng,
tình cảm cũng không giống nhau.
Cho dù cô lớn lên thì vẫn giữ một vị trí quan trọng trong lòng ông.
Cô vẫn là Hoắc Tây bé nhỏ của ông.
Hoắc Minh pha cho Hoắc Tây một ly sữa nóng, khoác thảm lông cừu cho cô, Hoắc Tây tựa vào vai ông uống sữa, tựa như khi còn bé.
Hoắc Minh hỏi: “Thằng nhóc Sùng Quang bắt nạt con sao? Bố đi đánh nó.”
Khóe mắt Hoắc Tây còn vương nước mắt, cô nở nụ cười.
Muốn đánh cũng là tự cô đi đánh!
Hoắc Minh vuốt tóc cô, đồng ý: “Có cho vàng thằng nhóc kia cũng không dám đánh trả.”
Hoắc Tây bưng ly sữa, cảm thấy ngạc nhiên.
Hoắc Minh thở dài: “Con còn thích thằng bé!”
Hoắc Tây không lên tiếng, cô chỉ dựa vào bố, hiếm khi cô cho phép mình yếu đuối như bây giờ.
Trong chốc lát, bố ruột nhéo mặt cô, nghĩ ra một cách.
“Bổ cưới vợ cho nó rồi đuổi vợ chồng chúng ra khỏi biệt thự, con đỡ phải phiền lòng.
Ngay cả khi biết ông đang nói nhảm, Hoắc Táy vẫn mỉm cười.
Cô đồng ý.
Sau đó có chút yếu ớt dựa vào bổ ruột.
Hoắc Minh vỗ vỗ cô: “Uống sữa xong thì qua ngủ với mẹ con, vừa rồi bà ấy nghe thấy tiếng động nên cứ lo lắng mãi.”
Hoắc Tây gật đầu.
Một lát sau, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Mặt khác, các con quậy gì thì quậy, cũng đừng quậy ra một đứa bé, lại không có ý định ở bên nhau, đứa bé này là sao chứ?”
Da mặt Hoắc Tây dày hơn bổ cô.
Cô lấy lại tinh thần: “Không phải bố chê tụi con vô dụng sao, sinh con không phải vừa lúc à, gọi ông nội hay ông ngoại đều được.”
Hoắc Minh muốn đánh cô.
Hoắc Tây đặt ly sữa xuống, vẫy tay áo, mang dép lê của bố đi ngủ trên giường bố.
Còn bố ruột của cô thì đi chân trần đi!
Ngày hôm sau, Hoắc Tây dậy rất sớm, chủ yếu là không muốn gặp Trương Sùng Quang.
Không nghĩ tới xuống lầu, người kia đã ở phòng ăn.
Sáng sớm ăn mặc chỉnh tề, cũng không biết muốn quyến rũ ai.
Hoắc Tây không có lý do gì để sợ cậu.
Cô ngồi đối diện cậu, lặng lẽ dặn dò người giúp việc bưng bữa sáng ra, đợi người giúp việc đi lấy bữa sáng, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Trước đây tôi không thích món Tây.”
“Ô! Bây giờ tôi không chỉ thích món Tây, tôi còn thích thức ăn nhanh.”
Hoắc Tây chưa bao giờ đấu khấu thua.
Trương Sùng Quang nhẫn nhịn, không so đo với cô, một lát sau lại đánh giá cô.
Hoắc Tây uống một ngụm cà phê, liếc nhìn cậu: “Chưa từng thấy?”
Trương Sùng Quang cười nhạt, cậu chẳng những không tức giận, còn rất dịu dàng nói: “Khi nào thì em mới có thể không mạnh miệng như vậy, rõ ràng có lúc rất ngoan ngoãn mà.”
Mới sáng sớm đã đùa giỡn lưu manh, Hoắc Tây mặc kệ cậu.
Trương Sùng Quang dường như đã quên dáng vẻ hèn mọn không chịu nổi vào tối hôm qua, hờ hững hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói cậu thấy sao?”
“Chuyện của đội luật sư?”
Hoắc Tây nghĩ: “Cậu phái người đến văn phòng luật của tôi đi, tôi sắp xếp một chút.”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Sau đó hai người đều không nói gì nữa, sau đó nữa Hoắc Doãn Tư cũng chậm rãi xuống lầu, nhìn ba đứa nhỏ xuất sắc ngồi ở trong phòng ăn ăn cơm, Hoắc Minh rất đau đầu.
Ống hỏi: “Trong các con ai có thế sinh đứa cháu trai ra trước, mẹ các con thèm cháu muổn điên rồi!”
Hoắc Doãn Tư cẩn thận hỏi lại: “Không có vợ, con tự sinh một đứa?”
“Con tưởng con là gà mái à!”
Hoắc Minh lại nhìn về phía hai người khác: “Sắp ba mươi rồi mà còn không gấp, các con muốn làm đàn ông độc thân sang chảnh à ?”
Hoắc Tây không muốn nghe những lời như vậy, đặc biệt là khi đang ở cùng một chỗ với Trương Sùng Quang.
Bố ruột xấu bụng nhất.
Cô đứng dậy, nâng trán Hoắc Minh: “Bố, năm đó không phải bố không muốn kết hôn sao, con chẳng qua là con nổi nghiệp bố thôi mà!”
Hoắc Minh mắng hết: “Mấy đứa khốn kiếp!”
Hoắc Tây lại dùng sức hôn ông một cái, sau đó cầm lấy áo khoác ngoài, đi ra ngoài.
Hoắc Minh nhìn một lúc lâu mới thôi, sau đó
ông nhìn về phía Trương Sùng Quang: “Cháu thì sao? vẫn cố chấp treo cổ trên một thân cây à? Mau tìm người kết hôn, đam hoa kết quả đi, trước kia có thể chấp nhận thì sau này cũng có thế chấp nhận.”
Trương Sùng Quang:…
Hoắc Minh lên lầu dỗ vợ.
Hoắc Doãn Tư từ từ gấp tờ báo lại, cười dối trá: “Anh Sùng Quang, thật ra bổ tôi khó chịu với anh lâu rồi!”
Trương Sùng Quang lau miệng, cũng rất kiêu ngạo nói: “Có lẽ còn cần mọi người nhịn thêm một chút!”
Nói xong, cậu cũng đi.
Hoắc Doãn Tư bưng cà phê, uống gần hết nửa cốc, ngồi cười.
Mười một giờ sáng, Hoắc Tây ra khỏi tòa án.
Cô đã thắng một vụ kiện.
Đương sự gọi điện tới chân thành cảm ơn một hồi, sau đó liền cực kỳ mặt dày muốn giảm phí luật sư xuống một chút, Hoắc Tây ném túi xách vào trong xe.
Cô ngồi lên xe, cầm di động cười khẽ.
“Tôi sẽ không nhận một xu nào từ vụ kiện
của Tổng Giám đốc chu.”
Vị Tổng Giám đốc chu kia vừa mừng vừa lo, cho rằng Hoắc Tây đang làm việc thiện, còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai bên đã vượt qua quá trình thử thách.
“Tưởng bở à!”
Hoắc Tây cúp điện thoại, lập tức gửi Zalo cho Tống Giám đốc Chu kia, là ảnh Tổng Giám đốc Chu vụng trộm.
Đối phương là người nối tiếng trên mạng,
Vẻ bề ngoài lẫn khí chất đều kém vợ hợp pháp, nhưng có một số đàn ông cứ thích ăn phân, thơm hay thổi đều kéo về nhà.
Hoắc Tây gửi Zalo xong thì ném điện thoại đi.
Cô lái xe trở lại văn phòng luật, vừa về đến trợ lý đã ra đón, nhỏ giọng nói: “Tống Giám đốc Trương tới, nói là muốn gặp cô.”
Trương Sùng Quang?
Hoắc Tây liếc nhìn trợ lý: “Mời cậu ấy vào phòng khách.”
Trợ lý khó xử nói: “Tổng Giám đốc Trương là người nhà cô nên tôi đã mời anh ấy đến văn phòng cô chờ.
“Lần sau không được làm vậy nữa?”
Hoắc Tây nói xong, liền mang theo túi h’ô sơ vào văn phòng, đấy cửa ra thì thấy Trương Sùng Quang đang thoải mái tham quan văn phòng của cô, trong tay của cậu có một cái khung ảnh.
Là một tấm ảnh chụp chung!
Vợ chồng Hoắc Minh, mang theo bổn đứa con chụp ảnh chung.
Năm ấy Hoắc Tây chừng mười tuổi, em gái nhỏ nhất Hoắc Kiều còn ở trong tay bổ, cô và Trương Sùng Quang đầu kề đầu, hai đứa nhỏ vô tư.
Cô ném túi xách xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn cậu.
Trương Sùng Quang nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt lên.
Một lát sau, cậu nhẹ giọng nói: “Em còn giữ.”
Hoắc Tây thong thả đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi vào chiếc ghế da, nhẹ nhàng xoay vòng.
“Trương Sùng Quang, tôi không thích người khác can thiệp vào cuộc sổng của tôi quá nhiều, bất kể là Bạch Khởi, cậu, hay là người khác… đều giống nhau.”
“Tôi biết!”
Trương Sùng Quang gần như tự giễu nói: “Tôi không có gì đặc biệt cả!”
“Cậu biết thì tốt!”
Hoắc Tây liếc cậu: “Sao, chỉ là đội luật sư thòi mà cần cậu tự mình đến, không yên tâm à?”
Trương Sùng Quang hỏi thẳng cô: “Tại sao cậu không chịu nhận vụ này? Bởi vì tôi?”
“Ha ha! Công ra công tư ra tư, tôi sẽ không nhập làm một!”
Hoắc Tây nhìn cậu: “Chỉ là quá bận thôi!”
Trương Sùng Quang đi tới, hai tay chống ở bàn làm việc của cô, giọng hơi trầm: “Treo cái tên cũng không chịu sao?”
“Đó là giá khác!”
“Cậu phải đem ngân sách, nâng lên một chút.”
Trương Sùng Quang đương nhiên không sao cả, vừa muốn nói chuyện thì lúc này đường dây nôi bô trước mặt Hoắc Tâv vanq lên…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK