Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu biết, gần đây có người nhét cho đạo diễn Vương một sinh viên, trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn tốt nghiệp đúng chuyên ngành.

Cô không có gì để nói, nhưng đối với yêu cầu của đạo diễn Vương, cô không thể tùy tiện đồng ý.

Lục Khiêm giấu cô đi gây áp lực, cô không hề hay biết.

Nhưng dù cô và Lục Khiêm có giận nhau đến đâu thì cô cũng không thể bỏ qua mặt mũi của ông được, dù sao người đàn ông này cũng ra mặt cho cô, nếu cô mà nói đỡ cho đạo diễn Vương thì cô lại quá không biết phải trái.

Minh Châu khách sáo từ chối.

Bên kia, đạo diễn Vương nghe ra khó khăn thì im lặng một hồi rồi nói: “Hoắc Minh Châu, cô có tin tôi có thể khiến cô không lăn lộn được lăn lộn được trong giới nữa không?”

Minh Châu chớp mắt.

“Tôi tin!”

“Nhưng không lăn lộn được nữa thì thôi, có sao đâu?”

Đạo diễn Vương trợn tròn mắt.

Minh Châu nói bằng giọng thật thấp: “Dù cả đời này tôi không thể quay phim thì bố tôi, anh tôi, thậm chí là Lục Khiêm cũng có thể nuôi tôi cả đời, nhưng đời đạo diễn Vương lại không được thuận lợi thế đâu. Vì vậy, tốt nhất bấy giờ ông đi liên lạc với Lục Khiêm đi. Nhưng mà tôi khuyên ông một câu, khi bị bệnh, tính khí người ta không tốt lắm đâu, bình thường tôi cũng không dám chọc anh ấy!”

Nói xong, cô cúp điện thoại.

Mặt cô còn hơi nóng.

Cô chưa bao giờ nói chuyện như vậy, đúng là không cần thể diện.

Minh Châu cúp điện thoại xong rồi quên chuyện đó luôn.

Cô quay lại phòng bệnh.

Lục Khiêm mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, giống như Tây Thi bị bệnh, ngoẹo đầu nhìn cô.

Cô đi tới bàn ăn gọt táo.

Một lúc lâu sau cô mới nói: “Lục Khiêm, em không cần anh làm vậy đâu!”

“Anh muốn làm vậy!”

“Anh không thể nhìn em bị ức hiếp được.”

Minh Châu nhìn trái táo, giọng nhẹ đi chút: “Còn có ai ức hiếp em hơn anh được? Thật sự… Đóng phim chỉ là hứng thú thôi, đối với em không quá quan trọng.”

Lục Khiêm biết cô đang nói dối.

Nếu cô không thích thì hoàn toàn có thể dừng quay phim, ở bên con.

Cô kiên trì hết mấy năm qua, có bao nhiêu là vui vẻ.

Lục Khiêm không nói đến chuyện đó nữa.

Minh Châu cũng không tiện nói lại với ông, nếu không sẽ giống như cô đang gây áp lực cho ông. Thế nên, hai ngày sau đó, cả hai người đều không nhắc đến chuyện này nữa, đạo diễn Vương có gọi tới nhưng Minh Châu không nhận.

Hai ngày sau.

Bác sĩ tới kiểm tra phòng, vừa mới đi tới cửa đã đụng phải người.

Một người râu ria xồm xoàm.

Chính là đạo diễn Vương, ông ta chạy từ thành phó W tới, vô cùng gấp gáp.

Bây giờ không chỉ có phim trường ở thành phố W bị thu hồi, không cho ông ta dùng nữa, mà ngay cả những nhà quảng cáo của bộ phim tiếp theo cũng rút lui trước thời hạn, không có bất kì lời giải thích nào, chỉ nói là ông ta làm việc không đáng tin cậy, đã đắc tội với người khác thôi.

Đạo diễn Vương nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Lục Khiêm.

Ông ta lập tức chạy tới thành phố B.

Gặp lại Minh Châu, bầu không khí hới vi diệu, Minh Châu không phải người có tính thù dai.

Cô cười nhạt hỏi: “Qua đây thăm giám đốc Lục hay tới nói chuyện với tôi thế?”

Đạo diễn Vương muốn cầu xin.

Lục Khiêm đang truyền dịch, một tay cầm điện thoại xem tin tức.

Ông không thèm nhấc mắt lên, thờ ơ nói: “Không gội đầu, giày còn dính bùn, mặt đầy dầu…. Đạo diễn Vương, tôi bị viêm phổi, ông tới hại tôi à?”

Đạo diễn Vương không xuống nước được.

Trước kia Lục Khiêm nể mặt Minh Châu nên còn lịch sự với ông ta.

Ông ta lại thấy ông Lục này không là gì cả, chỉ là một đại thiện nhân thích khiến người khác vui lòng thôi, bây giờ mới thấy chỉ vài câu đơn giản đã tràn đầy cảm giác áp lực.

Ông ta không khỏi run rẩy.

Giọng Lục Khiêm bỗng trầm xuống: “Đạo diễn Vương! Minh Châu dễ nói chuyện, nhưng Lục Khiêm tôi không phải người dễ tính, không tin thì ông đi hỏi thăm xem tôi có cho ai tám ngàn vạn sảng khoái thế không?”

Trên trán đạo diễn Vương toàn là mồ hôi lạnh.

Giọng Lục Khiêm lại trở nên ôn hòa: “Thật ra, sự nghiệp của Minh Châu, tôi không hỏi tới đâu, nhưng tôi không nhịn nổi vợ mình phải chịu uất ức! Cũng do tôi nhiều chuyện mà thôi, công việc của hai người thì hai người thương lượng đi! Tôi không can dự vào, nếu không Minh Châu sẽ trách tôi nhúng tay vào quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng chúng tôi.”

Tát cho một cái lại cho một viên kẹo.

Lục Khiêm thật là trâu bò.

Minh Châu thầm chế giễu, ai mà có tình cảm vợ chồng với ông cơ chứ.

Nhưng giờ có người ngoài, hơn nữa cô cũng rất cảm kích Lục Khiêm đã giữ lại đường lui cho mình, không thể nào vả vào mặt ông được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK