Hoắc Kiều gật đầu: “Ổn, anh ăn trước đi!”
Khương Lan Thính nhìn mắt cô thật kỹ, anh thấy trong mắt cô có tơ máu. Có thể thấy một tuần này của cô trôi qua không dễ dàng gì. Tuy việc này không liên quan trực tiếp đến cô nhưng dù gì họ cũng là vợ chồng chưa cưới, làm sao Hoắc Kiều có thể ăn ngon ngủ kỹ được chứ!
Lòng anh dâng lên nỗi áy náy, anh cũng biết đau lòng cho cô.
Từ nay về sau, có lẽ là rất nhiều năm sau nữa người ngoài vẫn sẽ nhớ tới đoạn quá khứ không vẻ vang này của Khương Lan Thính, rồi đứa con của anh và Hoắc Kiều cũng sẽ bị lên án theo…
Thật ra chia tay sẽ tốt cho cô hơn.
Nhưng anh không nỡ, anh cũng muốn cô như vậy.
Anh kéo tay cô, bị Hoắc Kiều tránh được, giọng cô rất nhẹ: “Tôi đi rửa tay!”
Khương Lan Thính không cản cô.
Lúc cô vào nhà vệ sinh anh đã ăn vài đũa mì. Nhưng bây giờ anh không còn cảm giác thèm ăn nữa, lấy ra một bao thuốc lá nhăn nhúm từ túi áo, trong đó chỉ có hai điếu thuốc thơm.
Anh ngậm một điếu trên môi, đi tới sân thượng từ từ hút thuốc.
Trong toilet, Hoắc Kiều xoa mạnh mặt mình.
Cô giương mắt nhìn người có làn da đỏ ửng trong gương, trong mắt hiện lên tơ máu.
Một lúc lâu sau có một đôi tay vươn ra từ phía sau ôm lấy cô.
Là Khương Lan Thính.
Anh ngả người lên lưng cô, nhỏ giọng nói xin lỗi, xoay người cô lại để hôn lên trán cô… Hoắc Kiều ngước mắt, cô không nói gì.
Thiên ngôn vạn ngữ, bách chuyển luân hồi, thật ra mọi thứ đã xảy ra trong lòng họ một lần.
Nhưng ai cũng không hề nói chia tay,
Ai cũng không thể nào bước ra khỏi những lời ngọt ngào trước kia được…
Hoắc Kiều nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Thật ra cuộc hôn nhân này bị Hoắc Minh và Ôn Noãn phản đối. Vốn dĩ trước kia đã có chuyện rồi, nay lại thêm một Tống Thanh Thanh có hành động cực đoan như vậy. Dù cho nhà họ Khương đã đến cửa bầu tội, nhưng cơn giận trong lòng sao mà nguôi ngoai?
Tuy nhiên họ cũng không ép buộc cô, mọi thứ đều dựa theo chủ ý của Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều không nói chia tay.
Song gióng trống khua chiêng kết hôn cũng không được, cuối cùng hai nhà Khương Hoắc thương lượng một hồi rồi chọn khiêm tốn làm chủ mọi thứ.
Tháng sáu, họ tổ chức hôn lễ trên một hải đảo.
Họ vẫn thích đối phương nhưng tình cảm giữa họ đã nhạt đi, hay là nói trong lòng họ đã có khoảng cách!
Đúng lúc sau khi bọn họ kết hôn, ở nước ngoài có một bộ phim được đầu tư quy mô lớn vô cùng nổi tiếng cần một diễn viên người Hoa, Hoắc Kiều lấy được cơ hội này. Trước kia chắc chắn cô sẽ từ bỏ nhưng lần này cô lại nhận lấy nó.
Đêm đó cô ngồi xe gia đình quay về biệt thự.
Trợ lý giúp cô bưng đồ đến đại sảnh, Hoắc Kiều nhìn người giúp việc khẽ hỏi: “Cậu chủ vẫn chưa về à?’
Người giúp việc gật đầu: “Cậu chủ gọi điện thoại bảo không cần chuẩn bị bữa tối cho cậu ấy. Cô chủ, bây giờ cô có muốn dọn cơm không?”
Hoắc Kiều lên tầng, thờ ơ nói: “Làm đơn giản thôi, mang đồ ăn lên phòng sinh hoạt trên tầng là được.”
Người giúp việc thở dài.
Cậu chủ và cô chủ dù đang tân hôn nhưng một tháng này họ rất ít khi gặp nhau, như thể họ đang trốn tránh nhau vậy… Nếu là vậy thì cần gì kết hôn nữa!
Hoắc Kiều có chuyện muốn nói với Khương Lan Thính nên cô chờ anh đến khuya.
Đến khoảng mười một giờ Khương Lan Thính mới về, trông anh rất mệt mỏi.
Đẩy cửa ra, căn phòng ngủ sáng bừng, anh bất ngờ không kịp đề phòng nên nhắm mắt lại, sau đó giọng anh dịu dàng vang lên: “Sao còn chưa ngủ?”