CỔ Vân Phàm làm kinh doanh bao nhiêu năm, hiếm khi gặp phải tình huống khiến ông ta phải bó tay.
Nhưng lúc này khi bị bà Lý chèn ép, ông ta lại không biết phải đáp trả thế nào.
Ông ta đành gọi “bà Lý” một cách khá tòn trọng. Bà Lý trong lòng cũng có chút cảm thán, bà ta hiện tại quả thực không thích cố Vân Phàm, nhưng nếu không phải do chuyện năm xưa thì có lẽ bà ta cũng sẽ rất thích người con rể này. Giờ vợ ông ta chết rồi mới chạy tới đáy, năm xưa ông ta đã làm cái quái gì cơ chứ?
Lý Tư Ỷ bế đứa trẻ trở lại phòng.
ở bên ngoài, bà Lý đã bình tĩnh lại và rót một cốc nước cho cố Vân Phàm.
Cổ Vân Phàm cúi đầu nhận lấy bằng hai tay, cử chỉ gần như lấy lòng này lại khiến bà Lý cười khẩy: “Cố tiên sinh không cần phải như thế này, trông rất đáng sợ”.
Cố Vân Phàm không có gì để nói.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt già nua của bà Lý càng trở nên khó coi, bà nói thẳng: “Tôi thấy cậu vẫn còn tơ tưởng đến Tư Ỷ. Nhưng cố tiên sinh, giữa hai người sớm đã kết thúc rồi! Năm xưa Tư Ỷ ngốc đến mức ở lại bên cạnh cậu ba năm liền,
mặc dù về mặt vật chất cậu không bạc đãi nó, nhưng năm đó nhà họ Lý chúng tôi cũng không thiếu chút tiền đó. Hiện giờ cố tiên sinh ngày càng trở thành người có tiền tài địa vị, tôi nghĩ không ít cô gái trẻ sẵn sàng lao vào lòng cậu… cố tiên sinh sao phải quấn lấy Tư Ỷ làm gì, khó khăn lắm nó mới có bạn trai khác, cậu ấy cũng không tồi”.
Bà Lý vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi sẽ không nói đến chuyện đúng sai trong quá khứ nữa. Với tư cách là một người mẹ, bây giờ tôi cầu xin cậu hãy để cho con gái tôi một đường sống!”
Những lời này như một cái gai đâm vào trái tim Cố Vân Phàm.
Nỗi đau này không phải vì ông ta mà là vì Lý Tư Ỷ.
Chắc chắn những năm này cô ấy đã rất khố sở!
Cố Vân Phàm có thế nói gì? ông ta không có cách nói cho bà Lý biết, người con rể tiềm năng mà bà ta đang nói tới thực ra đang dây dưa với con gái viện trưởng, thậm chí cuổi cùng anh ta chưa chắc đã chọn Lý Tư Ỷ.
Cố Vân Phàm suy nghĩ hồi lâu, chỉ nói với bà Lý một câu: “Tôi sẽ để cô ấy đi! Nhưng nếu cô ấy muốn quay lại với tôi, tôi lúc nào cũng chờ đợi cô ấy”.
cả đời này, ông ta nghĩ mình sẽ không bao giờ kết hôn với ai khác ngoài Lý Tư Ỷ.
Ông ta đã dành vị trí này cho người khác và phụ lại cô, ông ta không muốn cô ấy phải đau khổ không chỗ dựa suốt phần đời còn lại.
Bà Lý hoàn toàn không tin lời nói của ông ta. Bà ta cũng từng nghe qua vài câu chuyện về tính phong lưu của cố Ván Phàm. Đây là điều khiến bà ta tức giận nhất, hận con gái mình đã tin tưởng nhầm người.
Nói xong, cổ Vân Phàm chuấn bị rời đi.
Ông ta quay lại phòng ngủ của Lý Tư Ỷ là không phù hợp, bà Lý cũng không cho phép.
Đứa bé được Lý Tư Ỷ bế ra ngoài, cô bé tỉnh dậy nhưng không còn sức lực, nằm rũ rượi trên vai bố nhìn có chút đáng thương.
Cố Vân Phàm thấp giọng nói: “Bố đưa con về!”
Cố Tư Kỳ nhìn Lý Tư Ỷ như một con mèo con, không nói một lời, con ngươi đen trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay có chút buồn bã.
Lý Tư Ỷ bước tới cửa và mở cửa.
Khi Cổ Vân Phàm đi ngang qua cô, cô thì thầm: “Đừng đến đây nữa!”
Cổ Vân Phàm nhìn cô mà không tiến về phía trước, môi cố Tư Kỳ mấp máy, nhưng cuối cùng
cô bé không nói một lời, chỉ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vai bổ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Tư Ỷ.
“Đi nào!”
Lý Tư Ỷ giọng nói có chút gấp gáp, cô quay mặt sang một bên, không nhìn đứa trẻ.
Khi Cố Vân Phàm rời đi, cổ Tư Kỳ vẫn không ngừng nhìn cô.
Cho đến khi hai cha con họ khuất sau bóng tối của hành lang.
Đột nhiên, Lý Tư Ỷ cảm giác như thế giới quay cuồng, tim cô hơi đau.
Cô ôm bụng nghĩ, sao mình có thế cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương, lẽ ra cô phải nhẫn tâm với nó mới phải!
Bà Lý đi tới cửa, nhìn con gái rồi nói: “Người đã đi rồi! Đừng qua lại với cậu ta nữa. cố Vân Phàm có nói lời ngọt ngào hay làm bao nhiêu việc để lấy lòng con thì con cũng không được phép đồng ý với cậu ta”.
Lý Tư Ỷ ừm một tiếng: “Mẹ, con biết rồi!”
Bà Lý thở phào nhẹ nhõm: “Con biết là tốt rồi! Mẹ lo con xử lý không rạch ròi! Trình Luật là người rất tốt, con sống ốn định thì mẹ sẽ yên tâm”.
Lý Tư Ỷ nghe xong liền ngây người.
cố Vân Phàm không phải người tốt cho cô, cô biết điều đó.
Nhưng cô thực sự không biết Trình Luật có phải người thật thà và đáng tin cậy hay không. Sau khi gặp một lần, cô cảm thấy mình và bố mẹ anh ta không hòa thuận… Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì!
Cô trở lại phòng ngủ, rõ ràng đã là nửa đêm nhưng cô không tài nào ngủ được.
Mở rèm ra một chút.
Những giọt mưa trong đêm tối như những mũi kim mỏng đâm vào da thịt con người.
Cô nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen đang mở cửa xe, tài xế bước xuống mở cửa ghế sau. Cố Vân Phàm ôm đứa trẻ vào trong xe, có lẽ là do không có ô, vai và lưng của cố Vân Phàm đều bị ướt, nhưng đứa trẻ trong vòng tay vẫn được bảo vệ tốt.
Đột nhiên đứa trẻ ngẩng đầu lên.
Lý Tư Ỷ hoảng hốt vội vàng kéo rèm lại, cô không muốn để đứa trẻ đó hy vọng.
Bởi vì cô không thể là mẹ của cô bé.
Sau đó, cô lén lùi ra một chút để nhìn. Quả nhiên, đứa trẻ tuyệt vọng nằm trên vai bố, ánh mắt ủ rũ như mất đi cái thần… Lý Tư Ỷ tự nhủ mình không được mềm lòng!
ở dưới tầng, cố Vân Phàm đặt con gái vào trong xe, nhìn lên lầu rồi mới lên xe.
Đôi mắt đen của ông ta nhìn chăm chú trong khoảng 5 giây,
Cuối cùng cũng lên xe.
Đêm đó chiếc xe màu đen rời khỏi thành phố B, Cố Vân Phàm đưa con gái đến nơi mình đang đi công tác…
Một tuần sau Lý Tư Ỷ mới gặp lại cố Vân Phàm.
Không phải cố ý mà là tình cờ!
Tối nay, tại Phòng hòa nhạc ở thành phổ B có buổi hòa nhạc. Đó là buổi hòa nhạc của một hoàng tử piano đến từ một quốc gia nào đó, Trình Luật luôn thích những buổi hòa nhạc này nên anh ta đã đặt vé sớm và hẹn Lý Tư Ỷ. Tuy nhiên, gần đến giờ hẹn thì anh ta lại có cuộc phẫu thuật gấp nên bảo Lý Tư Ỷ đến bệnh viện đợi.
Trình Luật cúp điện thoại.
Hoàng Viên Viên gõ cửa phòng, cười nói: “Anh Trình, hẹn với bạn gái đi xem hòa nhạc sao? Thật trùng hợp, em cũng thích nghệ sĩ này!”
Kế từ lần trước, Trình Luật luôn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy Hoàng Viên Viên.
Vì vậy anh ta chỉ cười và gạt chủ đề này sang một bên: “Tôi đang thay quần áo phẫu thuật để
chuẩn bị phẫu thuật”.
Hoàng Viên Viên cười nói: “Em làm trợ lý cho anh! Anh có lẽ chưa biết em đã được chuyển công tác rồi, sau này sẽ ở cùng khoa với anh. Nhờ anh chiếu cổ em nhiều hơn”.
Những tín hiệu mập mờ của cô ta thực sự khiến anh ta không thoải mái.
Trình Luật thực sự thích Lý Tư Ỷ.
Nhưng Hoàng Viên Viên là con gái của viện trưởng, anh ta không nên đắc tội, cho nên chỉ có thế giả ngốc chờ cho cô ta nản lòng rồi ngừng theo đuối, quay lại nơi công tác ban đầu là được rồi.
Nghĩ như vậy, Trình Luật mới cảm thấy thoải mái hơn.
Hai người đi ra khỏi văn phòng, sóng vai nhau, Hoàng Viên Viên đột nhiên nói: “Sư huynh, anh cao 1.82m phải không, thân hình thật là đẹp”.
Trình Luật thực sự không biết phải trả lời ra sao.
Đúng lúc đó Lý Tư Ỷ đi tới, Trình Luật nhìn thấy cô thì có chút bối rối, phải mất một lúc mới nhớ ra mình đã bảo cô ấy đến bệnh viện đợi, anh ta muốn nói nhưng môi lại khô khốc.
Một lúc lâu sau, anh ta mới thấp giọng nói: “Chờ anh 40 phút”.
Lý Tư Ỷ nhìn Hoàng Viên Viên, sau đó mỉm cười nhẹ với Trình Luật: “Được!”
Trình Luật đưa cô đến văn phòng, rót cho cô một cốc cà phê, anh ta chăm sóc cô rất tốt. Vừa lúc Trình Luật chuấn bị rời đi, Hoàng Viên Viên đã đứng ở cửa nhẹ nhàng mỉm cười: “Trình sư huynh đối xử với bạn gái khác hẳn! Lần trước khi ăn cơm cùng bổ mẹ em anh rất dè dặt, không hề giống như vậy”.
Trình Luật cực kỳ bối rối.
Anh ta thật sự không ngờ rằng Hoàng Viên Viên lại tiết lộ chuyện đó, anh ta thực sự xấu hổ và khó chịu.
Lý Tư Ỷ cũng rất ngạc nhiên.
Nụ cười của Hoàng Viên Viên càng nở rộng hơn, thái độ rất ôn hoà: “Cô Lý, đừng hiểu lầm, hôm đó là sinh nhật của tôi, tôi đã lừa anh ấy tới! Trình sư huynh và tôi không có gì đâu”.
Lý Tư Ỷ không phải kẻ ngốc, cô vần có thế hiểu được ý tứ của những lời này.
Hoàng Viên Viên đang theo đuổi Trình Lục, anh ta biết rõ điều đó, nhưng anh ta vẫn cùng cô ta đến gặp bố mẹ đế ăn tối.
Biết được sự thật, không thể không cảm thấy có chút đau lòng, dù sao Trình Luật là người cô quyết định hẹn hò. Cô thậm chí còn đã gặp bố
mẹ anh ta, điều buồn cười là anh ta cũng đi gặp bổ mẹ của người khác cùng lúc đó.
Lý Tư Ỷ cúi đầu nghĩ nghĩ, từ trong túi xách lấy ra hai tấm vé xem hòa nhạc, đặt lên bàn.
Cô nói rất nhẹ nhàng: “Trình Luật, như vậy đi nhé!”
Lý Tư Ỷ không phải kiếu người sẽ đế bản thân mình phải chịu uất ức, đối với cố Vân Phàm còn vậy chứ nói gì là Trình Luật.
Lý Tư Ỷ muốn rời đi nhưng Trình Luật đã giữ tay cô lại.
“Bỏ ra!”
Lý Tư Ỷ ngẩng đầu nhìn Trình Luật, kiên quyết nói: “Chúng ta dừng ở đây đi!”
Yết hầu của Trình Luật di chuyển lên xuống, ngón tay nắm cố tay cô thả lỏng, nhưng sau đó lại siết chặt. Anh ta cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sau khi anh phẫu thuật xong chúng ta sẽ nói chuyện được không? Em đừng đi!”
Lý Tư Ỷ vẫn hất tay anh ta ra.
Cô đi về phía cửa, Trình Luật muốn đuối theo, nhưng Hoàng Viên Viên lại nhẹ giọng nói: “Trình sư huynh, ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi. Hiện tại bệnh nhân đã chuấn bị sẵn sàng để gây mê rồi”.
Trình Luật quay người nhìn cô ta chằm
chằm, đôi mắt có chút đỏ lên.
Hoàng Viên Viên trong lòng cảm thấy hơi hoảng hốt, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Trình Luật như thế này… Chẳng lẽ anh ta thực sự yêu Lý Tư Ỷ đến mức muốn lật mặt với cô ta sao?
Không thế nào!
Cô ta đã biết Trình Luật được vài năm và cô ta biết rõ nhất anh ta là người như thế nào.
Thứ anh ta yêu nhất không phải là sắc đẹp mà là sự nghiệp!
Hoàng Viên Viên cười: “Muốn em xin lỗi anh sao? Hay là chúng ta đi giải thích?”
Trình Luật đè nén cơn tức giận, lạnh lùng nói: “Không cần!”
Nhìn thấy anh ta đi vào phòng thay đồ, Hoàng Viên Viên nhẹ nhàng nhún vai, hoàn toàn không quan tâm đến cơn giận của Trình Luật…
Lý Tư Ỷ đi xuống từ văn phòng bệnh viện.
Cô không đi thang máy mà đi cầu thang bộ, không ngờ tầng dưới là phòng VIP… cố Vân Phàm đang tựa người vào cầu thang hút thuốc, nửa tầng đều bốc lên một làn khói mỏng.
Xuyên qua màn sương mù xám xịt, Lý Tư Ỷ nhìn thấy ông ta.
ông ta mặc vest nhưng đã cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần đen… Nhưng Lý Tư Ỷ biết đây chỉ là lớp vỏ bọc doanh nhân hiền lành của ông ta, và cô biết rõ ông ta dữ dội thế nào khi hai người riêng tư.
Cô không muốn liên quan gì tới cố Vân Phàm nữa nên quay người bỏ đi!
Cố Vân Phàm di chuyến rất nhanh, trong vài giây đã nắm lấy tay cô, đấy cô ra sau khung cửa bất chấp nỗ lực vùng vẫy của cô, nhẹ nhàng chốt cửa lại…
“Cố Vân Phàm, anh đang làm gì vậy?”
Lý Tư Ỷ giãy giụa hồi lâu cũng không thoát được, ngược lại có chút xấu hổ vì việc giãy giụa khiến quần áo cô có chút xộc xệch, cố Vân Phàm dùng cái chân dài chặn lại giữ chặt cô khiến cô không thể thoát, giọng nói ông ta có chút khàn khàn: “Đừng làm loạn nữa!”
Lý Tư Ỷ hơi giật mình.
Sau đó, cô liền thầm mắng người đàn ông trước mặt là kẻ vô liêm sỉ, có thể tuỳ tiện làm bậy mọi lúc mọi nơi.
Cố Vân Phàm một tay đỡ cô xuống, một tay cầm điếu thuốc chậm rãi hút. ông ta hất cằm, hơi nheo mắt, gương mặt vốn đã điển trai… giờ lại càng cuốn hút.
Lý Tư Ỷ không dám động đậy.
Cố Vân Phàm nhẹ nhàng cười nói: “Sao em không giãy nữa? Tiếp tục giãy giụa đi!”
Cô tức giận đến mức đá ông ta một cái.
Cố Vân Phàm cũng không có hành động côn đò, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bắp chân cô, bất đắc dĩ đặt xuống, đồng thời buông cô ra, lùi lại một bước nhưng không cho phép cô rời đi.
Ông ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, hỏi: “Em và Trình Luật cãi nhau à? Vì người phụ nữ khác à?”
Lý Tư Ỷ suy đoán: “Việc này anh đã biết từ lâu rồi?”
Cố Vân Phàm cũng không phủ nhận, nói: “Chị Vương từng nói rồi! Chắc chắn là chị ấy đã nhìn thấy, cho nên mới gửi Tư Kỳ đến chỗ em… Nghĩ kỹ mà xem, chị Vương cũng không phải tự nhiên lại làm vậy”.
Lý Tư Ỷ không trả lời.
Bởi vì cô không còn mặt mũi nào!
Trước mặt cố Vân Phàm, cô ấy đã nhiều lần nói rằng cô ấy muốn ở bên cạnh Trình Luật và sau này sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng hiện thực lại khốn nạn như vậy… Mặc dù Trình Luật chưa chính thức hẹn hò với Hoàng Viên Viên, nhưng hẳn là trong lòng anh ta cũng có cảm xúc đặc biệt
gì đó nên mới cho phép cô ta đến gần mình.
Lý Tư Ỷ sắc mặt tái nhợt.
Cố Vân Phàm lại hỏi cô: “Em đã hiếu chưa?”
Môi Lý Tư Ỷ khẽ run lên, cô đề nghị chia tay, nhưng cô cũng biết Trình Luật sẽ đòi quay lại với cô… Anh ta chắc chắn vẫn chưa hạ quyết tâm tiếp nhận sự theo đuổi của cô gái kia. Lý Tư Ỷ nghĩ có thể khiến Trình Luật dao động như vậy, gia thế của cô gái kia chắc chắn không thế tầm thường, ít nhất cũng hơn cô rất nhiều.
Thấy cô không lên tiếng, cổ Vân Phàm chế nhạo.
Ông ta nói: “Chúng ta đã mấy năm không gặp nhau ròi, Lý Tư Ỷ em học được cách thỏa hiệp khi nào vậy? Trước đây, khi nhìn thấy anh đi cùng với những người phụ nữ khác, em không phải thích nhất là quay về cào cấu anh sao? Có cào đến chảy máu em cũng không thương tiếc. Sao vậy… đối sang Trình Luật thì lại không nỡ à?
Lý Tư Ỷ không phải không nỡ.
Cổ Vân Phàm không biết rằng sau mấy năm, Lý Tư Ỷ của ngày hôm nay đã không còn là Lý Tư Ỷ của ngày xưa nữa.
Trước đây nhà họ Lý có điều kiện, dù cô có gây ra bao nhiêu chuyện thì cũng sẽ có người dọn dẹp đống hỗn độn đó, bây giờ sao có thể giống
như vậy được? Hiện tại cô đang sống một cuộc sống mà làm việc gì cũng phải thận trọng.
Hoặc có lẽ, cô đã không còn có những cảm xúc mãnh liệt như vậy nữa.
Cô muốn hòa hợp với Trình Luật, nhưng khi đối mặt với sự lừa dối của anh ta, cô không thế cảm thấy tức giận một cách dữ dội nữa.
Cô vân rất bình tĩnh.
Cô bình tĩnh đến mức cảm thấy mình không yêu Trình Luật mà chỉ coi anh ta là một người bạn đời phù hợp.
Hoặc có thể trên thế giới này, chỉ cần người đó thích hợp và không phải cổ Vân Phàm thì cô chọn ai cũng được!
Lý Tư Ỷ cụp mắt xuống: “Việc này không liên quan gì đến cố tiên sinh! cố tiên sinh hãy buông tôi ra, bây giờ chúng ta không thân quen đến mức đó!”
Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào cô.
Trong giây lát, trước khi cô kịp phản ứng, ông ta đã kéo cô vào lòng, rồi hơi ấm của cố Vân Phàm phủ lên cơ thế cô…
Vô cùng ấm áp!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK