Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa sổ hạ xuống một nửa, Trương Sùng Quang ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Khi chia tay Hoắc Tây, thật ra thì anh đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì lại ít nhiều cảm thấy mất mác, thậm chí còn thấy choáng váng.
Từng bông tuyết nhỏ lượn lờ bay vào trong xe, rơi xuống vai anh.
Chiếc áo khoác len mỏng chất lượng cao lập tức nuốt chửng vật nhỏ bé mỏng manh kia, làm cho nó trông như thể chưa từng xuất hiện ở trên đời.
Hoắc Tây nhìn thấy anh, hai người đối mặt.
Ánh mắt Trương Sùng Quang thâm sâu khó dò, nhưng anh vẫn giữ một phong độ tốt… Tài xế xuống xe mở cửa cho anh, anh hơi do dự, cuối cùng cũng xuống xe, đi về phía Hoắc Tây đang yên lặng đứng chờ.
Hoắc Tây nhìn anh thêm vài giây, sau đó nói mấy câu với người đàn ông trẻ tuổi phía đối diện.
Người đàn ông trẻ tuổi đi sang phía bên kia, nơi có đang đặt một chiếc máy quay phim, hướng chính xác vào bên này.
Hoắc Tây đi về phía Trương Sùng Quang.
Chỉ khoảng mười mét ngắn ngủi, nhưng anh lại có cảm giác như mình đã chờ đợi cả đời.
Mấy tháng nay, bọn họ đã thân thiết như người nhà, đối đãi với nhau đều rất lịch sự hòa nhã, Trương Sùng Quang dựa vào thân xe, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, rít một hơi rồi nhẹ giọng hỏi: “Bạn trai mới à?”
Hoắc Tây nhìn qua bên kia.
Người đàn ông trẻ tuối đang nghịch máy ảnh, nhưng có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt từ bên này nên chợt ngấng đầu lên.
Anh ta mỉm cười ngượng ngùng.
Điệu bộ đó, trông hơi giống Bạch Khởi…
Hoắc Tây hơi ngấn ra, Trương Sùng Quang cũng vậy, một lúc sau anh mới quay đầu lại nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em vẫn còn nhớ đến cậu ta sao?”
Hoắc Tây cũng không phủ nhận, cô cười nhẹ: “Thỉnh thoảng vẫn nhớ tới, dù sao thì cậu ấy cũng đã ở bên em nhiều năm vậy mà, lại ra đi khi còn trẻ tuối! ít hòm trước em có đến thăm cậu ấy, nhìn thấy xung quanh đã được sửa sang lại, bên trên còn đặt loại hoa mà cậu ấy thích nhất, Trương Sùng Quang… có phải anh đã đến đó không?”
Trương Sùng Quang không phủ nhận.
Hai ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điếu thuốc, sau khi từ từ rít một hơi, anh mỉm cười: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến thăm một lát! Thêm chút đất mới cho cậu ta, trời lạnh mà, thêm dày chút.”
Hoắc Tây không nói gì nữa.
Họ đứng trong trời tuyết mỏng, cùng nhau nhìn về xa xa, nội tâm đều thấy yên bình.
Hồi lâu sau, Trương Sùng Quang chỉ về bên kia hỏi: “Em còn chưa giới thiệu cái người kia kìa, là bạn trai mới à? Nếu đúng như vậy thì dẫn về nhà đi, bố mẹ em cũng rất lo lắng chuyện tình cảm cá nhân của em.”
Hoắc Tây cúi đầu, dùng chiếc boots cao gót màu đen đá vào đám cỏ khô ven đường.
Một lúc sau cô mới ngước mặt lên: “Anh thì sao? Có đổi tượng phù hợp chưa?”
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn cô, điếu thuốc trên đầu ngón tay đã cháy hết cũng không hay biết, cho đến khi cảm thấy hơi bỏng rát thì mới vội vàng bóp tàn thuốc, cười nhạt: “vẫn chưa có!”
Anh hơi híp mắt, lại nhìn sang bên kia, ho nhẹ một tiếng.
“Trông được đó! Học vấn ra sao, hoàn cảnh gia đình như thế nào, phát triển đến đâu rồi?”
Anh hỏi rất nhiều.
Hoắc Tây không trả lời tiếng nào, cô chỉ khe khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến.
Trương Sùng Quang cảm thấy chua chát trong lòng.
Nhưng ngoài mặt anh vẫn thể hiện mình rất thoải mái: “Đêm nay là Giáng sinh, em có muốn mời bạn trai mới về nhà ăn gà tây nướng không? Bố mẹ đã chuấn bị xong cả rồi, chỉ chờ chúng ta về thôi.”
Hoắc Tây nói rất chậm rãi: “Vậy không tốt lắm! Bọn nhỏ vẫn chưa biết.”
Ánh mắt Trương Sùng Quang tối sầm.
Một lúc sau, anh mở cửa ghế sau xe hỏi cô: “Vậy em sẽ đón Giáng sinh với bạn trai mới hay về nhà với anh?”
Hoắc Tây xoay người, làm động tác gọi điện thoại với phía bên kia rồi lên xe.
Trương Sùng Quang cũng lên xe theo.
Hai người ngồi xuống, cửa số xe cũng được kéo lên, Trương Sùng Quang vẫn không nhịn được nhìn về phía bên kia một cái, nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt người đàn ông trẻ kia.
Anh có chút không vui, vờ lơ đãng hỏi: “Hình như hơi trẻ hả? Có vẻ chỉ mới hai mươi tám, hai mươi chín tuổi nhỉ?”
Trong xe rất ấm áp, Hoắc Tây tự nhiên cởi áo khoác lông cừu ra, bên trong mặc một chiếc váy len màu đen, càng tôn thêm làn da trắng như tuyết của cô.
Nghe vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh: “À, thật ra thì 33 tuối rồi, cũng không nhỏ hơn bao nhiêu đâu.”
Trương Sùng Quang không nói gì nữa.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa số xe, từ góc độ của Hoắc Tây, cô có thể thấy rõ góc nghiêng của anh, nhìn thấy quai hàm sắc sảo và sóng mũi cao của anh… Nhưng rõ ràng là anh đang tức giận.
Hoắc Tây lấy một chiếc cốc giữ nhiệt từ hộc tủ ra đế uống nước.
Trương Sùng Quang nhìn thấy qua khóe mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Đó là cổc nước của anh, cốc của em màu hồng nhạt.”
Hoắc Tây đã mở nắp ra, đang chuẩn bị uống.
Nghe anh nói vậy, cô cúi đầu nhìn chiếc cốc một cái, nói: “Còn ngâm kỷ tử nữa này, Trương Sùng Quang, bây giờ anh biết giữ gìn sức khỏe thật đó, sao vậy, muốn tìm một cô gái trẻ nhưng lại sợ mình không được à?”
Tài xế ngồi phía trước nghe mấy lời này cũng đỏ mặt.
Trương Sùng Quang trừng mắt nhìn cô một
cái: “Nói bậy gì đó! Gái trẻ ở đâu ra?”
Hoắc Tây cụp mắt cười khẽ, vẫn uống gần nửa cốc nước nóng của anh, cô uống rất tự nhiên… Nhưng Trương Sùng Quang nhìn đôi môi đỏ mọng của cô lại có chút thất thần.
Rốt cuộc là Hoắc Tây có biết hành động này thực sự đã vượt quá giới hạn rồi hay không?
Bây giờ họ không phải là người nhà hay sao?
Anh ra lệnh cho mình không được suy nghĩ nhiều, có lẽ là anh đã lo xa, Hoắc Tây không có ý dụ dỗ gì đâu.
Vừa nghĩ tới đây, trong ngực đã có thêm một chiếc cốc giữ nhiệt.
Hoắc Tây tựa vào ghế da, một tay chống cằm, nhẹ nhàng cười nói: “Vậy là đã tu tâm dưỡng tính rồi ha!… Em nghe Duệ Duệ nói gần đây anh hồi phục rất tốt, vừa nãy em thấy anh đi lại cũng khá hơn nhiều rồi, dạo này trời lạnh, chân còn đau không?”
Trương Sùng Quang không nhịn được mà chạm vào chân trái của mình.
Hồi lâu sau, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Đã khá hơn nhiều rồi, cũng không còn đau nữa. Nhưng chỗ đó vẫn xấu xí lắm.”
Hoắc Tây nhìn anh chăm chú.
Khi anh tưởng rằng cô sẽ không nói gì nữa thì cô lại nhẹ nhàng nói: “Người thật lòng yêu anh sẽ không cảm thấy xấu xí.”
Cơ thể Trương Sùng Quang chấn động.
Anh quay đầu định hỏi gì đó nhưng Hoắc Tây đã ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn Zalo.
Hình đại diện của đối phương là một người đàn ông trẻ.
Trương Sùng Quang lại thấy hơi chua.
Sau đó, họ không nói gì nữa, chiếc RV màu đen chạy êm trên đường… Một lúc sau thì có thể cảm nhận được tài xế đang cố tình thả chậm tốc độ, nếu Hoắc Tây không lầm thì ông ấy thậm chí còn lượn quanh bờ sông thêm một vòng.
Hoắc Tây nghĩ: Nhạt nhẽo thật.
Cô gõ lên ghế trước, nói: “Còn lượn nữa thì tám giờ mới được ăn tối đấy.”
Phía trước là Lão Triệu.
Lão Triệu là một người kỳ cựu trong nhà họ Hoắc, có thể coi là đã nhìn Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lớn lên, sau khi bị vạch trần, ông ấy chỉ xoa đầu cười ha ha nói: “Hôm nay là đêm Giáng sinh, tuyết rơi dày lắm, cậu chủ và cô hai bây giờ đều đang độc thân mà, chi bằng cứ miễn cưỡng ở bên nhau qua mùa này đi… Chú hứa sẽ
không nói ra đáu, cũng sẽ không nhắc đi nhắc lại, yên tâm, sẽ không ai biết đâu.”
Hoắc Tây:..
Trương Sùng Quang:…
Cuối cùng Trương Sùng Quang cũng lên tiếng: “Về nhà đi! Mọi người đều đang đợi chúng ta ăn tối!”
Lão Triệu vẫn có lời muốn nói: “ôi, còn trẻ vậy mà lại không có cuộc sống riêng thì sao mà được? Ai nấy đều hiếu cả mà, vừa tiện lợi vừa an toàn… Phía trước có một khách sạn năm sao, thức ăn ngon, giường cũng êm.”
Càng nói càng trở nên đen tối.
Trương Sùng Quang cười lạnh một tiếng: “Chú Triệu bây giờ cũng hay thật đó, nhưng Hoắc Tây đã có bạn trai rồi, không cần lo cho cô ây.”
Lão Triệu trả lời một cách tự nhiên: “Chú lo cho cậu kia kìa! Cô hai thì có tật xấu gì đâu.”
Trương Sùng Quang tức đến nỗi không thèm để ý đến ông ây.
Lão Triệu cười ha ha, ông ấy rất hài lòng.
Bóng tối nhấn chìm cả thành phố, cũng nhấn chìm cả chiếc xe của họ.
Phố mới lên đèn.
Trong xe tối om, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn
bên ngoài mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ.
‘Cạch’ một tiếng, xe chết máy.
Trương Sùng Quang cau mày: “xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại chết máy rồi?”
Lão Triệu vừa mở cửa xe vừa nói: “Trời lạnh, chiếc xe này cũng già như chú rồi, chịu khổ không nối nên đình công thôi, để chú xem xem!”
Hoắc Tây định xuống xe nhưng lại bị Trương Sùng Quang ngăn lại: “Đã cởi áo khoác ra rồi, ngồi trên xe đợi đi.”
Anh bước xuống đi tới đầu xe, kiểm tra cùng với lão Triệu.
Lão Triệu mở nắp mui xe ra, sau khi kiếm tra một lượt thì nói: “Không được rồi, chắc phải thay động cơ.”
Ông ấy nhìn trời rồi lại nhìn về phía trước: “Cũng gần tới nhà rồi, đi bộ khoảng mười lăm phút là tới, cậu Sùng Quang… Hay là hai đứa về đi, chú ở lại đây đợi xe kéo tới, trời lạnh, lát nữa trong xe cũng không còn máy sưởi, cóng đấy.”
Trương Sùng Quang nhìn ông ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.
Lão Triệu cười ha ha.
Trương Sùng Quang đi đến phía sau xe, mở hé cửa ra một chút, cúi người nhìn Hoắc Tây: “Xe
hỏng rồi, chúng ta đi bộ về đi.”
“Không chạy được à?”
Hoắc Tây lấy áo khoác mặc vào, nhích sang bên trái xuống xe, Trương Sùng Quang giơ tay ra.
Cô ngước lên nhìn anh.
Trong đêm tối, chỉ có đôi mắt đen của anh là sáng như sao, còn có bông tuyết mỏng manh bay qua.
Ngón tay Hoắc Tây hơi co lại, cuối cùng vẫn nắm lấy tay anh.
Lúc cô xuống xe, Trương Sùng Quang hơi lùi ra sau một bước, nhưng rất nhanh anh đã ổn định lại cơ thể, Hoắc Tây hơi ngả vào trong ngực anh, theo thói quen anh lại ôm cô…
Trong nháy mắt đó, cả hai đều có cảm giác.
Lão Triệu ở phía trước vẫn còn lấm bấm: “Sao lại hỏng rồi, mới đi bảo dưỡng nửa tháng trước mà… Không thể nào!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn Hoắc Tây: “Đi thôi!”
Hoắc Tây ừm một tiếng, hai người sóng vai đi bên nhau, Trương Sùng Quang không buông tay, vẫn ôm lấy vai cô như vậy… Truyền hơi ấm cho cô trong đêm đông này, lúc này, họ dường như đã quay trở lại mối quan hệ ban đầu, anh là anh Sùng Quang luôn chăm sóc cho em trai em
gái của mình.
Đèn đường sáng rực, những bông tuyết đang nhảy múa dưới ánh đèn.
Hai hình bóng bị ánh sáng kéo dài thật dài…
Một lúc lâu sau, Hoắc Tây ngấng đầu lên hỏi: “Chân có đau không?”
Trương Sùng Quang lắc đầu: “Không đau.”
Thực ra thì hơi đau, nhưng màn đêm quá êm dịu, con đường này lại yên lặng đến thế… Hết thảy đều vô cùng tốt đẹp, Trương Sùng Quang thậm chí còn bằng lòng đi mãi.
Trở lại biệt thự nhà họ Hoắc.
Người gác cửa vội vàng gọi xe đến đón họ, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói không cần, anh và Hoắc Tây sóng vai nhau đi từ từ về nhà chính, vừa đến cống lớn đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
“Là mùi gà tây, đã mấy năm rồi em không được ăn.” Hoắc Tây nói.
Trương Sùng Quang dịu dàng mỉm cười.
Khi họ cùng nhau bước vào nhà chính, những người đang đợi trong nhà đều nở nụ cười đầy ý vị, hai đứa nhỏ cũng rất vui, đặc biệt là Miên Miên, cô bé chạy tới ôm lấy cánh tay Trương Sùng Quang, vui vẻ gọi một tiếng “Bố”.
Trương Sùng Quang xoa cái đầu nhỏ của cô bé một cái.
Khóe mắt anh liếc thấy Lục u, lại tới ăn cơm chùa rồi.
Trương Sùng Quang nghĩđến người bạn mới hợp tác gần đây của mình, cười nhạt: “Sao vậy, không chơi Giáng sinh với bạn trai sao?”
Lục u ngước mặt lên nhìn anh với vẻ âm u.
Gần đây Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu hợp tác với Trương Sùng Quang, cô nàng biết chắc hẳn là anh Sùng Quang đã tiếp xúc với không ít người, cho nên lúc này mới trêu chọc cô nàng.
Lục u lấy tạp chí ra đọc, giả vờ như không đếm xỉa tới: “Bây giờ em đang độc thân.”
Trương Sùng Quang lại cười: “Vậy sao? Anh còn tưởng là em và Diệp Bạch hợp nhau lắm chứ, mấy ngày trước Diệp Bạch còn đến nhà chúng ta tặng quà, anh còn tưởng là cầu hôn đấy!”
Lục u ném tạp chí trong tay qua: “Em và lão Bạch là bạn bình thường.”
Lúc này, Hoắc Doãn Tư nhàn nhạt lên tiếng: “Có bạn bình thường nào mà cùng đi ngắm cực quang, cùng đi ngắm bình minh, cùng đi đến bar hay không? Nếu có thì tìm một người cho Hoắc Kiều đi, nó đang cần đây.”
Hoắc Kiều buông súng, lựa chọn im lặng.
Dù sao cũng có Lục Du chắn phía trước rồi.
Lục Hữu lại cầm một cuốn tạp chí khác lên tùy ý lật xem, hồi lâu sau mới nói: “Chỉ là không có duyên phận, biết sao được giờ.”
Trương Sùng Quang không dí cô nàng nữa.
Anh nhắc đến chuyện này chỉ vì lúc bàn chuyện làm ăn, đối tác làm ăn kia của anh luôn nhắc đến Lục u, thậm chí còn ra sức muổn làm thân với anh, xen vào cuộc sống của anh, Trương Sùng Quang cũng không phải kẻ ngốc, anh nhìn ra được Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu không phải muốn hợp tác với mình mà mục đích cuối cùng chính là đến gần Lục u.
Tống giám đốc Chương trẻ tuổi kia cũng không dễ sống chung.
Trước mắt Trương Sùng Quang chưa giành được một chút lợi ích nào từ trong tay cậu ta.
Anh vẫn đang quan sát.
Dù sao thì Hoắc Tây cũng thương yêu em gái mình, cô nhìn Trương Sùng Quang, nhẹ giọng nói: “Con bé lớn rồi, chuyện của mình có thể tự giải quyết được, anh đừng nói nó nữa.”
“Em đau lòng à?”
Giọng Trương Sùng Quang trầm xuống, nghe có vẻ rất dịu dàng, ánh mắt mắt cũng rất chăm
chú.
Chốc lát sau, anh lại dịu dàng nói: “Anh biết rồi.”
Họ vẫn cứ đứng cạnh nhau, nói chuyện vừa nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhìn thế nào cũng thấy mờ ám… Hoắc Minh và ôn Noãn cuối cùng cũng thấy yên tâm, hai đứa này dù có là giấu giếm đi chăng nữa thì kết cục cũng sẽ không tệ .
Đêm Giáng sinh, Hoắc Minh và ôn Noãn nhìn nhau cười.
Lặng lẽ nắm tay nhau.
Đêm nay, hai con gà tây bị ăn sạch sẽ, họ cũng uống không ít rượu Rum, người bình thường không biết uống rượu như Trương Sùng Quang cũng uổng một ly…
Đêm khuya vắng người, bầu trời tối đen.
Hoắc Tây dỗ Tiểu Hoắc Tinh xong thì chậm rãi đi xuống lầu, Trương Sùng Quang vẫn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dường như đang xử lý công việc, cô đi tới bên cạnh, hỏi: “Muộn vậy rồi mà còn làm việc à?”
Trương Sùng Quang kéo cô ngồi xuống một cách tự nhiên, chỉ cho cô xem: “Hạng mục này là hợp tác với Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu, tương lai đầy hứa hẹn, nhưng mà Hoắc Tây, anh không thế quyết định được có nên hợp tác theo ý
đối phương hay không.”
Anh lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Anh quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Tống giám đốc của Công ty Khoa học Kỹ thuật Bách Ưu, Chương Bách Ngôn là bạn trai thời đại học của Lục u, chia tay không mấy vui vẻ, anh nghĩ Chương Bách Ngôn vẫn có ý, nhưng… ngoài mặt cũng không dễ chịu gì.”
Huo Xi nhìn một lúc lâu, là một hạng mục tốt.
Cô dời ánh mắt nhìn về phía anh, hỏi: “Loại chuyện này sao anh lại thảo luận với em? Trương Sùng Quang, anh là một thương nhân, thật ra thì anh không cần cân nhắc quá nhiều về những chuyện như thế, em nghĩTống giám đốc Chương này cũng không phải là người hành động theo tình cảm.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhịn được lại trêu: “Luật sư Hoắc phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư thật đấy! Người đàn ông trẻ tuổi hôm nay, em có bật đèn xanh cho cậu ta hay không?”
Chốc lát sau, giọng Hoắc Tây hơi khàn: “Anh muốn biết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK