Cũng giống như ngày mà Cổ Trường Khanh chết vậy, mưa phùn che mắt, trời tối âm u.
Ngực Hoắc Minh lại ấm áp.
Anh cũng không ngủ, sau đó anh trực tiếp vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng hỏi cô: “Chuyện lúc trước của em và hắn ta là như thế nào vậy?”
Ôn Noãn gối đầu lên tay anh: “Anh sẽ không muốn biết đâu.”
Làm gì có người đàn ông nào rộng lượng như vậy?
Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi của cô và nói: “Anh muốn biết.”
Ôn Noãn dựa vào ngực anh.
Cô nói rất khẽ, cô nói một vài chuyện, cô nói rất nhiều... Mà Hoắc Minh cũng kiên nhẫn dịu dàng nghe, anh là một người rất hiểu tình cảm, anh hiểu được.
Anh cũng có thể cảm giác được, năm đó trái tim Cổ Trường Khanh đã rung động.
Hắn ta đã bỏ lỡ Ôn Noãn...
Tâm trạng của Hoắc Minh cực kỳ phức tạp, anh cúi đầu, vợ của anh đã ngủ thiếp đi.
Có lẽ Cổ Trường Khanh trong giấc mơ của cô lần này là Cố Trường Khanh thời đại học, không có tai nạn xe cộ thảm khốc, chỉ có cây ngô đồng, chiếc xe đạp và thư viện mà thôi.
Đó là lần trái tim rung động lần đầu tiên đẹp đẽ.
Nếu nói không ghen thì không thể nào.
Nhưng anh biết, Cố Trường Khanh chết rồi, hắn ta sẽ mãi mãi lưu lại trong trí nhớ của Ôn Noãn.
Nếu cô không có tình cảm.
Vậy cô đã không nhận lấy bông hoa của Cố Hi Quang.
Hoắc Minh rón rén đứng dậy, anh không rời khỏi phòng ngủ, sợ Ôn Noãn tỉnh giấc lại sợ hãi. Anh chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng ngủ lặng lẽ nhìn mưa rơi trong đêm.
Chuyện tình cảm vợ chồng mà anh muốn.
Thật ra đã phát triển tốt đẹp hơn, nhưng lại có thêm chút tiếc nuối, mà những tiếc nuối này chỉ có thể là anh tự đi gặm nhấm mà thôi.
Cũng giống như chuyện của Kiều An và Sở Liên vậy.
Ôn Noãn cũng chỉ có thể một mình im lặng chịu đựng mà thôi.
Cố Trường Khanh cũng thế, chỉ có thể là Hoắc Minh anh một mình chịu đựng, vì đây là cuộc sống của hai người họ. Nếu như muốn sống vui vẻ thì chắc chắn phải chịu đựng điều ấy.
Đã rất lâu rồi anh không nhớ đến Kiều An. Nhưng có lẽ dù rất lâu sau này Ôn Noãn cũng không thể quên được Cố Trường Khanh.
Chuyện này, Hoắc Minh không thể tính toán được.
Anh đứng đến nửa đêm, mãi cho đến khi sắc trời đã ửng sáng anh mới trở lại giường.
Người anh hơi lạnh, Ôn Noãn né tránh theo bản năng.
Hoắc Minh lại cố chấp ôm chặt cô.
Cô cau mày: “Người anh lạnh quá!”
“Sẽ ấm lên ngay thôi! Ôn Noãn, em giao em cho anh đi, về sau ngày nào anh cũng giúp em làm ấm có được không?” Anh vỗ sau lưng cô, dỗ dành cô đi ngủ.
đi.
Ôn Noãn vẫn chưa tỉnh hẳn, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp
Sáng sớm, cô tỉnh lại...
Hoắc Minh đã đưa Hoắc Tây đến trường, đồng thời cũng dẫn theo Doãn Tư.
Ôn Noãn lặng lẽ nằm thêm một lúc, cô vẫn không quên giấc mơ tối hôm qua, thế là cô đứng dậy đi vào phòng để quần áo mở két sắt ra.
Chiếc khóa bình an kia vẫn lặng lẽ nằm ở đó.
Ôn Noãn cầm nó lên.
Cô đặt nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên đó.
Đó là hơi ấm cơ thể cuối cùng lúc Cố Trường Khanh còn sống.
Đúng lúc này, tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa: “Bà chủ đã dậy chưa ạ? Ông chủ đã báo là chiều nay sẽ trở lại đón bà chủ lên núi để gặp thầy Thanh Thủy
Ôn Noãn hơi ngẩn ra.
Cô vốn tưởng là Hoắc Minh chỉ nói cho vui thôi, ai ngờ lại thật sự chuẩn bị đi.
Cô trả lời đã biết.
Ôn Noãn lại lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó cất khóa bình an vào trong két sắt.
Lúc này, điện thoại của cô kêu lên.
Cô cầm lên nhìn qua, thì ra là cô Hồ gọi tới.
Giọng nói của cô Hồ rất vui vẻ, cô ấy nói với cô rằng dù
phim điện ảnh của cô mới quay được một nửa nhưng cũng đã được đề cử ở một lễ trao giải nào đó, ngành điện ảnh cũng rất coi trọng nó.
Đối với Ôn Noãn, tin tức này lúc nào cũng làm cô rất vui.
Co lại tán gẫu với cô Hồ thêm một lúc.
Giữ trưa, Hoắc Minh dẫn Doãn Tư trở về. Tiểu Doãn Tư rất thích bố mình, không cần bảo mẫu ôm mà chỉ muốn bố ôm thôi. Ôn Noãn nói: “Chiều không đưa Doãn Tư đi cùng nữa! Đường núi khó đi!”
Đúng là con trai ruột của Hoắc Minh.
“Phải dẫn thằng bé đi cùng chứ! Tiện đây để thầy Thanh Thủy xem thử xem.
Ôn Noãn gật đầu.
Cô chuẩn bị đồ cũng, lại cầm theo ít nhang.
Ba giờ chiều, Hoắc Minh dẫn theo vợ con xin gặp thầy Thanh Thủy.
Đúng lúc thầy đang ở đây.
Đôi mắt tinh tường ấy nhìn Hoắc Minh chăm chú, chắp tay trước ngực: “Lần này gặp thí chủ, bần tăng cảm thấy thí chủ đã thay da đổi thịt rồi.”
Bình thường Hoắc Minh không tin thần phật.
Nhưng dù sao anh vẫn kính sợ.
Anh lại nói thêm vài câu với thầy, thắp nén nhanh rồi để thầy nhìn Tiểu Doãn Tư một chút.
Cuối cùng, thầy Thanh Thủy cười nói: “Lần này Hoắc thí chủ đến chắc không phải vì mình, cũng không phải vì con.”
Hoắc Minh khom lưng một cái.