Hoắc Tây khom lưng, cầm quyển sách lên xem sau một lúc cô lại nhìn về phía phòng sách.
Trương Sùng Quang không muốn sinh con, cậu muốn nhận nuôi?
Trong phòng sách truyền đến tiếng gọi điện, là Trương Sùng Quang đang gọi với bên nước Mỹ, giọng nói hơi thấp.
Hoắc Tây nhẹ nhàng để sách xuống, vần là đi tắm trước.
Đợi cậu về phòng đã là mười giờ đêm rồi.
Hoắc Tây dựa vào đầu giường, ngơ người cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trương Sùng Quang đi qua, khom lưng hôn cô: “Sao không ngủ? Đang đợi anh?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Đang suy nghĩ vụ án!”
“Phải không? Anh tưởng rằng em đang nhớ anh!”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang có chút nhẹ, nói xong thì vào phòng tắm một lúc sau bên trong truyền đến tiếng nước chảy… Khi cậu ra chỉ vây khăn tắm, mang theo cả người hơi nước mát lạnh.
Vén chăn ra.
Trương Sùng Quang nằm bên cạnh Hoắc Tây, thuận theo áo ngủ sờ vào đồng thời hôn vai cô: “Không muốn ngủ thì làm chuyện khác!”
Hoắc Tây quay người lại không từ chối cậu.
Lần này Trương Sùng Quang rất nhẹ nhàng, cô ôm lấy vai cậu, ánh mắt ngậm nước nhìn cậu.
Có động tình, có trầm luân.
Trương Sùng Quang ghé qua hôn cô, giọng nói hơi khàn: “Nhìn anh như vậy thật sự khiến người ta không chịu được!”
Hoắc Tây ôm cậu hôn.
“Trương Sùng Quang, anh có chuyện giấu em khỏng?”
“Chuyện gì?”
Có lẽ quá vui rồi nên giọng nói của cậu có chút nhẹ nhàng, khàn không ra bộ dạng gì.
Hoắc Tây nằm trên vai cậu nhịn không được cắn cậu một cái: “Anh có phải muốn nhận con nuôi! Anh đã chuẩn bị xong làm bố chưa? Nuôi con không… không giống như nuôi vật cưng đâu!”
Trương Sùng Quang đoán là cô đã nhìn thấy quyển sách đó.
Cậu cúi đầu tìm môi cô, nhẹ nhàng hôn.
Giọng nói của cậu mơ hồ: “Vậy thì không cần con nữa! Hoắc Tây, anh nuôi em như con, có
được không?”
Hoắc Tây mềm mại hỏi: “Anh đối xử với con như vậy sao?”
Trương Sùng Quang cười rất thấp, sau đó không nói chuyện này nữa, thậm chí ngay cả lời cũng rất ít niý.
Trong không khí đầy hơi nước ám muội.
Mỗi hơi thở đều động tình…
Buổi sáng, bữa sáng là do Trương Sùng Quang làm, ăn sáng xong thì bọn họ lần lượt lên xe.
Trương Sùng Quang hạ kính nhìn Hoắc Tây cũng không nói gì.
Hoắc Tây mỉm cười, chạy xe đi.
Đợi cô đi rồi, Trương Sùng Quang mới lấy một điếu thuốc, sau đó từ từ hút hết, lúc này mới khởi động xe.
Cậu trực tiếp chạy đến bệnh viện, làm tiểu phẫu đó.
Sau phẫu thuật quan sát nửa tiếng, cậu đã rời đi.
Cho dù sau này có thể làm hồi phục nữa nhưng Trương Sùng Quang nghĩ, cậu không cần.
Hoắc Tây thích trẻ em thì bọn họ nhận nuôi.
Cô không muốn nuôi thì bọn họ sống cuộc
sống hai người cũng khá tốt.
Nhưng trong lòng Trương Sùng Quang rốt cuộc cũng hướng về cuộc sống gia đình, gia đình vốn dĩ của cậu thảm đạm như vậy, kết cục cũng thê lương như thế nhưng cậu ở chỗ của Hoắc Minh và Ôn Noãn có được ấm áp.
Cậu muốn có con!
Ngón tay của Trương Sùng Quang nhẹ nhàng cầm vô lăng, một mình ngơ người rất lâu.
Chạng vạng, Hoắc Tây tan làm.
Từ trước đến nay cô tự mình chạy xe, cô khống từng nghĩ đế Trương Sùng Quang đến đón nhưng không ngờ xuống lầu lại gặp được cậu.
Nhìn thấy cô, Trương Sùng Quang mở cửa xe.
“Lên xe!”
Hoắc Tây cầm túi công sở ngồi ở bên cạnh cậu, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Sao hôm nay lại qua đón em?”
Trương Sùng Quang nhìn xe phía trước, cười: “Bạn trai đến đón bạn gái rất lạ sao?”
“Nếu như rất lạu thì sẽ nghĩthành phụ huynh đến đón bạn nhỏ tan làm!”
Hoắc Tây đưa chân dài ra: “Sao lại có bạn
nhỏ hai mươi tám tuổi chứ?”
Trương Sùng Quang đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô.
Ý trong mắt cậu không rõ, lúc sau cậu mới chậm rãi nói: “Thật ra ở một sổ thời gian nhất định, em thật sự khá nhỏ bé!
Sau đó cậu học theo dáng vẻ của Hoắc Tây.
“Trương Sùng Quang đừng như vậy!”
“Trương Sùng Quang, anh đừng…”
Hoắc Tây dù mặt dày cũng không kiềm được sự trêu chọc này của cậu, cắn môi: “Trương Sùng Quang, anh thật sự là lưu manh!”
Ánh mắt của cậu thâm trâm: “Đúng chỉ lưu manh với em!”
Không đợi Hoắc Tây nói gì, cậu nói tiếp: “Hôm nay ăn cơm ở bên ngoài!”
Hoắc Tây khá bất ngờ: “Chuẩn bị ăn gì?”
Trương Sùng Quang cười: “Đến rồi em sẽ biết!”
Kết quả cậu dắt cô đến một đường nhỏ, ở đó là lúc bọn họ cấp ba thường xuyên đến, đều là đồ ăn vặt.
Trương Sùng Quang dừng xe lại.
Hoắc Tây ngồi trong xe nhìn dòng người đi lại, khá cảm thán: “Mười năm rồi, ở đây còn là
dáng vẻ ban đầu!”
Trương Sùng Quang nghiêng đầu nhìn cô chăm chú.
Trong mắt cậu có chút ướt át, một lúc sau cậu ôm đầu cô hôn một cái.
“Hoắc Tây, anh rất vui!”
“Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn bên nhau!”
Hoắc Tây cười nhạt: “Bình thường anh không phải người đa sầu như vậy!”
Nói xong cô mở cửa xe: “Đi ăn thôi!”
Bình thường cô không phải món ăn thương vụ thì chính là người giúp việc trong nhà nấu, những thức ăn vặt này rất ít ăn, không khỏi ăn thoải mái, kết quả ăn có chút nhiều khi về ngồi trong xe sờ bụng.
Bình thường bằng phẳng bây giờ có chút tròn.
Hoắc Tây sờ nhẹ, thở dài: “Thật giống như mang thai ba tháng vậy!”
Trương Sùng Quang không khỏi nhìn cô.
Trong mắt cậu, có sự trong suốt thuộc về đàn ông, nhìn đến khiến chân người ta mềm nhũn.
Hoắc Tây không dám chọc cậu nữa!
Tối hôm qua cậu thật sự là cầm thú.
Trương Sùng Quang chạy xe về lại căn hộ, ở trên đường Hoắc Táy đã ngủ.
Dưới mắt cô có chút quầng thâm, hiển nhiên tối hôm qua ngủ không ngon.
Trương Sùng Quang đưa tay nhẹ nhàng sờ mi mắt của cô, có chút áy náy càng nhiều là tâm tư phức tạp… Rất lâu, Hoắc Tây tỉnh rồi mở mắt hỏi: “Đến nhà rồi?”
Cậu rất nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Đại khái là mới tĩnh nên cả người cô đều mềm nhũn, không chút phản kháng mặc cho cậu sờ.
Sau đó Trương Sùng Quang nghiêng người hôn cô.
Sau một nụ hôn, Hoắc Tây mơ màng nói: “Trương Sùng Quang, hôm nay anh có chút lạ!”
Cậu cười, mở dây an toàn ra!
Bọn họ bên nhau khá lâu, thật ra ngủ cùng nhau cũng rất nhiều lần nhưng không bao giờ được nhẹ nhàng thoải mái như thế, cậu bế Hoắc Tây từ trong xe ra.
Cô cao nhưng lại rất nhẹ.
Người mềm nhũn cậu bế cô giống như về lại
khi còn đi học.
Chạng vạng hôm đó, trong sân trường.
Hoắc Tây mười sáu tuổi lần đầu đến kinh nguyệt, đương nhiên cô không biết cũng không hiếu, nhưng lần đầu tiên của thiếu nữ dù sao cũng ngượng ngùng hơn như đồng phục ở trong trường của cô đều dính vệt máu, máu còn không ngừng chảy ra.
Hoắc Tây có chút sợ hãi.
Cô trốn dưới cây ở sân vận động, muốn đợi người khác rời đi mới về nhà.
Lúc đó tài xế của nhà họ Hoắc đợi ở cổng trường.
Trương Sùng Quang lên xe trước, không nhìn thấy Hoắc Tây đương nhiên hỏi: “Chú Triệu, Hoắc Táy đâu?”
Lão Triệu cười hà hà:”Cô ấy gọi điện kêu tôi đợi một chút!”
Trương Sùng Quang nhíu mày.
Cậu nhớ lớp của Hoắc Tây đã tan rồi mà, sao người còn chưa ra?
“Chú Triệu, cháu đi tìm cậu ấy!”
Nói xong, cậu mở cửa xe xuống xe lần nữa đi vào trong trường.
Hôm đó là mùa hè!
Chạng Vạng, mặt trời nhuộm bầu trời thành màu đỏ, trên cây thỉnh thoảng lại mệt mỏi kêu lên, lá cây rơi!
Trương Sùng Quang đến phòng học tìm một vòng, không tìm được người!
Đợi cậu đi qua sân vận động, cậu nhìn thấy Hoắc Tây.
Cô ngồi ở dưới cây, áo khoác đồng phục trên người che lại ở trên bụng, trên môi cắn một cọng cỏ nhỏ.
Lúc đó tóc dài của cô để xoã.
Dài đến gần eo.
Thiếu nữ mười sáu tuổi đã cao một mét sáu mươi sáu, có vẻ đẹp nói không nên lời.
Ánh nắng chiều rơi trên góc nghiêng mặt cô.
Mỗi cọng tóc của cô ở dưới ánh nắng chiều vô cùng động lòng, cũng chính là màn đó kinh ngạc Trương Sùng Quang thời thiếu niên, cậu biết rõ Hoắc Tây xinh đẹp như thế nào, rõ ràng biết bên cạnh cô vì sao luôn có một đám con trai vây quanh.
Trương Sùng Quang từ đi đến, giọng nói của cậu hơi khàn.
“Sao không về nhà?”
Hoắc Tây ngơ ra một chút, nghiêng đầu nhìn
cậu sau đó mặt có chút đỏ: “Cậu về trước đi! Chút nữa tôi về đi!”
Trương Sùng Quang sao biết được chuyện của con gái.
Cậu lo lắng cô bệnh, hoặc là… hẹn hò rồi!
Cậu cúi xuống, lấy tay sờ đầu cô.
Hoắc Tây giật mình, phản ứng có chút quá: “Trương Sùng Quang, cậu đừng đụng tôi!”
Trương Sùng Quang nhìn cô: “Cậu đang đợi người?”
Trên người Hoắc Tây đang chảy máu, cô cảm thấy bây giờ tiếp xúc với cậu rất ngại ngùng nên muổn đuối cậu đi, nhưng Trương Sùng Quang lại ngửi được một mùi máu tanh rất bí mật.
Cậu muốn hỏi cô có phải đang chảy máu không.
Nhưng cậu cũng đã từng học tiết sinh lý, muốn lên tiếng đã hiểu rồi.
Ánh mắt nhìn xuống bụng của cô.
Bầu không khí có chút kỳ diệu, thiếu niên và cô gái mười sáu tuổi có chút không tự tại.
“Không được nhìn!” Mặt của Hoắc Tây đỏ hơn.
Trương Sùng Quang lúc nhỏ rất nhiều cô, cũng không cảm thây gì, lúc đó sờ vào bụng cô:
“Có phải chỗ này khó chịu?”
Cậu hỏi rất tỉ mỉ lại nghiêm túc.
Hoắc Tây muốn lấy tay ra nhưng Trương Sùng Quang không chỉ không lấy tay ra trái lại còn xoa nhẹ trên bụng cô: “Như vậy có đỡ hơn không?”
Hoắc Tây tức đến đỏ mặt: “Máu chảy nhiều hơn rồi!”
Trương Sùng Quang đột nhiên cởi áo khoác.
Cậu mười sáu tuổi đã cao một mét tám hai, áo khoác của cậu có thế cho cô mặc thành cô quấn cô như vậy, cậu trực tiếp bế cô lên.
Hoắc Tây giạt mình.
Cô ôm cố cậu, nhỏ tiếng gọi: “Trương Sùng Quang?”
Hoàng hôn buông xuống, người trong trường dần ít đi nhưng vẫn có người.
Những người đó nhìn về phía bên đây.
Hoắc Tây muốn nhảy xuống , chân dài dài nhẹ đáng nhưng bị người kia đè lại: “Đừng động không phải đang chảy máu sao?”
Hoắc Tây nhìn cậu.
Cô dựa vào cậu rất gần, cô có thế ngửi được mùi hương dễ chịu trên người cậu, sạch sẽ không giống như đàn ông trưởng thành.
Hoắc Tây thích Trương Sùng Quang, nhưng cô là một thiếu nữ bị người khác bế cũng phải ngại ngùng!
Hai trái tim thiếu niên cứ đập thình thịch, nhưng ai cũng không nói thêm chữ nào.
Bọn họ rõ ràng cùng nhau lớn.
Thậm chí lúc nhỏ còn ngủ chung với nhau.
Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ đã mười sáu tuổi rồi, khi cậu bế cô không giống như lúc nhỏ.
Mặt của Hoắc Tây rất đỏ, cho đến vào trong xe cô mới được thả xuống.
Đồng phục của Trường Sùng Quang đặt ở dưới người cô.
Cậu ngồi bên cạnh cô, ôm cô đế cô dựa vào vai mình, lại muốn nước ấm với lão Triệu.
Lão Triệu cũng là người từng trải.
Vừa nhìn đã biết, nhanh chóng chạy ra ngoài mua nước đường nâu, nói: “Uống cái này ngọt!”
Hoắc Tây hoảng loạn.
Cô cắn môi: “Trương Sùng Quang đều tại cậu!”
Nói xong cô lại cảm thấy bụng không thoải mái nên yếu ớt dựa vào lòng cậu.
Trương Sùng Quang ôm cô.
Cậu đế nước đường nâu đến miệng cô: “Uống chút, ít nhất đầu không choáng nữa! Đừng giở tính tình trẻ con nữa!”
“Ai giở tính tình trẻ con chứ! Tôi không phải là trẻ con.”
Hoắc Tây khá không phục.
Mà cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, không biết làm sao nói ra một câu: “Bắt đầu hôm nay không phải con nít rồi!”
Nói xong, cậu lập tức im miệng.
Hoắc Tây tức đến cắn vai cậu một cái.
Lão Triệu ở phía trước nghe vui vẻ, trong lòng nghĩ bọn chúng thật hợp nhau, tình cảm thật tốt!
Lão Triệu chạy xe chở hai đứa nhóc về.
Trên người Hoắc Tây bấn, cô mặt mỏng không chịu xuống.
Cuối cùng Trương Sùng Quang đã ỏm cô, cho đến cô ôm đến phòng ngủ lầu ba, sau khi buông cô xuống, khuôn mặt khá tuấn tú của anh có chút ngại ngùng: “Cậu… có cái đó không?”
Hoắc Tây cắn môi: “Sao tôi lại có?”
Trương Sùng Quang nhìn cô, hai người nhìn nhau lúc lâu, cuối cùng cậu nói: “Tôi hỏi người khác!”
Hoắc Tây quả thật xấu hổ, cô không cho cậu
hỏi.
Cuối cùng, Trương Sùng Quang nói: “Vậy tôi đi mua!”
Thiếu niên mười sáu tuổi chạy xe, ra ngoài mua mấy bịch lớn.
Có băng vệ sinh, còn có băng mặt bông, các loại các dạng đều mua hết!
ở trước cửa biệt thự còn gặp phải Hoắc Minh.
Hoắc Minh dừng xe lại: “Sùng Quang, mua gì đó?”
Mặt của Sùng Quang hơi đỏ: “Không có gì! Chỉ là một số vật dụng thường ngày!”
Hoắc Minh không nghi ngờ, nhẹ nhàng gật đầu chạy xe vào trước, Trương Sùng Quang lén lút đi vào trong, sau đó lên lầu ba.
Mới vào phòng ngủ của Hoắc Tây, chỉ nghe thấy cô ở trong nhà vệ sinh kêu đau.
“Trương Sùng Quang, tôi đau chết rồi! Sao bây giờ mới về!”
Nói xong, cô đỡ tường đi ra,
Trên người đã thay đồ nhưng mà ở dưới mặc đầu, cậu quả thật không dám nghĩ bên trong cô mặc gì, gấp gáp để những món đồ để ở trên
giường: “Mua những thứ này rồi, cậu xem dùng loại nào?”
Hoắc Tây cũng chưa từng dùng những thứ này.
Cô nhìn từng cái một.
Cuối cùng ánh rơi vào băng bông, Trương Sùng Quang cầm lên: “Cái này dùng như thế nào?”
Đợi cậu đọc xong hướng dẫn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.
“Cậu… cậu tự mình xem đi!”
Hoắc Tây cầm đồ qua nhìn, nhìn xong mặt cũng có chút đỏ, nhưng cô giả vờ tức giận: “Cái này dùng làm sao! Trương Sùng Quang cậu đừng mua tầm bậy!”
Cậu không giải thích được, Hoắc Tây cũng gấp đến đỏ mặt.
Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu!
Hoắc Minh đấy cửa vào: “Sùng Quang, cháu mua đ’ô cho Hoắc Tây sao?”
Giây tiếp theo, ánh mắt của người làm bố ngừng lại.
Trên giường con gái bảo bối đế đầy băng vệ sinh, tampon, thậm chí còn có tã!
Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng: “Thật sự đầy
đủ đó!”
Sau đó, ông khá dịu dàng nói với Trương Sùng Quang: “Gọi dì ôn của cháu qua!”
Mặt của Trương Sùng Quang đỏ đi ra ngoài.
Hoắc Minh lại nhìn con gái bảo bối, nhẹ nhàng sờ đầu cô: “Hoắc Tây, con lớn rồi!”
Hoắc Tây sợ nửa ngày trời, lúc này mới thả lỏng.
Cô ôm bố, nhỏ tiếng hỏi: “Con có bị chảy máu chết không?”
Hoắc Minh cười: “Có lẽ là không! chút nữa mẹ con sẽ dạy con dùng như thế nào!… Đúng rồi, bố nghe lão Triệu nói là Sùng Quang bế con về? Thằng bé này khỏe thật, con cũng phải năm mươi ký chứ?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK