Vì tiểu Trương Duệ bị ốm, bọn họ buộc phải đổi mặt với mối quan hệ nát bét kia lần nữa.
Hoắc Tây ở bên cạnh trông Duệ Duệ suốt.
Lúc đầu, Hoắc Minh và ôn Noãn còn sợ cô và Trương Sùng Quang ở chung một phòng sẽ cãi nhau không vui, nhưng rõ ràng là hai bên đều vô cùng kìm chế, Hoắc Minh nói thầm với ôn Noãn: “vẫn còn có tí bộ dạng của người bố!”
Ôn Oãn xúc động, bà nhìn Trương Sùng Quang thì chỉ cảm thấy anh gầy quá.
Người cũng khác trước rồi.
Trông anh im lặng, bà không nói rõ được đó là tốt hay không tốt.
Buổi trưa, Duệ Duệ tỉnh.
Cậu bé vẫn sốt 39 độ, hai má đỏ bừng, mắt cũng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé áp trong cái gối màu trắng im lặng nhìn mẹ, cậu bé nhỏ giọng nói: “Con đã ngủ bao lâu rồi?”
Hoắc Tây sờ lên trán cậu, cô dịu dàng nói: “Mấy tiếng rồi, bây giờ con có đói không? Nhà mang cháo thịt tới đó, con ăn một ít cho mau khỏe.”
Tiếu Trương Duệ không trả lời.
Đôi mắt cậu bé ngập nước, cậu bé nức nở như một con thú nhỏ: “Mẹ ơi, con không cố ý đâu.”
Hoắc Tây buồn lắm.
Cô cúi người, nhẹ nhàng áp lên mặt con trai, tiếng nói hơi khàn: “Mẹ biết! Duệ Duệ… thực ra trẻ nhỏ đều sẽ bị ốm, con không phải tự trách đâu.”
“Con là vì…”
Trước giờ Tiếu Trương Duệ luôn trong nóng ngoài lạnh, nhưng lúc này cậu bé lại muốn nói cho mẹ biết, tại sao cậu bị ốm.
Cậu bé còn chưa nói xong, cửa phòng bệnh đã mở ra.
Trương Sùng Quang đi vào, thấy Duệ Duệ đã tỉnh, anh đi qua xoa đầu cậu bé: “Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, có thế gọi điện cho bố.”
Duệ Duệ vẫn đang giận anh, cậu bé úp mặt vào gối không lên tiếng.
“Sầu quá nhỉ!”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang ít nhiều cũng có chút cưng chiều, anh khom lưng bế con trai lên, lấy áo khoác khoác lên người con trai rồi đặt cậu bé lên đùi ôm.
Tiểu Trương Duệ bốn năm tuổi, cậu bé không thích để người lớn ôm cho lắm.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé càng đỏ hơn, cậu giãy đòi xuống, ai cần bố ôm.
Ôm như ôm con gái vậy, xấu hổ chết đi được.
Trương Sùng Quang không thả cậu bé ra, anh cúi đầu nói với con trai: “Mẹ mang bầu nên không tiện, bổ đút cho con ăn nhé.”
Sau đó anh ngẩng đầu lên nói với Hoắc Tây: “Em ra sô pha nghỉ ngơi đi, anh chăm sóc Duệ Duệ!”
Hoắc Tây cũng không muốn ở gần anh như này.
Cô im lặng múc cháo ra, để lên cái kệ ở đầu giường, lúc này Duệ Duệ không giãy nữa… Cậu bé còn yếu, hiếm khi cậu lại ngoan ngoãn tựa vào lòng bố đế bố chăm sóc.
Trương Sùng Quang một tay ôm con trai, một tay cầm thìa đút cho cậu bé ăn.
Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ kia, anh không kìm được lại nghĩ đến cảnh tượng lúc Duệ Duệ mới ra đời, lúc đó chắc là khoảng thời gian anh và Hoắc Tây tình cảm thắm thiết nhất, có con trai con gái, gia đình hạnh phúc.
Nghĩ tới những cái đó, mũi anh cay cay, mắt anh ươn ướt.
Duệ Duệ nhìn anh với ánh mắt ngây thơ, cậu
bé ngoan ngoãn ăn cháo thịt, ăn vào cậu bé cũng khỏe lên một chút, không còn đau nữa… Hoắc Minh và Ôn Noãn ăn xong quay lại, vừa khéo trông thấy cảnh này.
Hoắc Minh vẫn còn đế bụng, nên không tránh khỏi việc ông đâm một câu: “Bây giờ làm bố tốt thế!”
Trương Sùng Quang ngấng mặt lên gọi một tiếng bố mẹ.
Hoắc Minh vẫn còn muốn châm chọc anh, Ôn Noãn ngầm kéo tay áo ông, ý bảo đang ở trước mặt cháu trai ông chú ý một chút… Lúc này Hoắc Minh mới thôi, ông bảo Hoắc Tây: “Con đi ăn cơm đi! ở đây có bố với mẹ con trông rồi.”
Hoắc Tây gật đầu, cô đi qua xoa đầu Duệ Duệ.
“Lát nữa mẹ về.”
Bệnh viện tư nhân có một chỗ tốt, đó là nhà ăn có đầy các món ăn phong phú, quản gia nhà họ Hoắc đưa cơm trưa tới, đang tết mà nên dù có đang ở trong bệnh viện nhưng đồ ăn vẫn rất phong phú, hơn nữa Hoắc Tây mang thai nên nhà có nấu các món đa dạng đế cô khai vị.
Lúc Hoắc Tây ăn, quản gia vẫn ở đứng bên cạnh giới thiệu món ăn.
Thấy cô ăn không nhiều, đang định khuyên…
Bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp tao nhã của người đàn ông: “Ăn tí vậy sao đủ, em ăn thêm chút nữa đi.”
Hoắc Tây đang cầm đũa, cô dừng lại.
Quản gia nhìn sang Trương Sùng Quang, tuy có không thích nhưng ngoài mặt vẫn phải nể mặt anh: “Anh Trương năm mới tốt lành.”
Trương Sùng Quang ngối xuống ghế đối diện Hoắc Tây, anh chưa hỏi đã tự xới cho mình một bát cơm, còn múc cho Hoắc Tây một bát canh nữa… Nhìn dáng vẻ tự nhiên kia, khuôn mặt già của quản gia giật giật.
Trương Sùng Quang ăn một miếng cơm, anh bỗng ngẩng lên bảo: “Tòi vẫn quen nghe ngài gọi tôi là cậu chủ Sùng Quang hơn.”
Quản gia đi làm bao nhiêu năm nay, cũng không phải người bất tài.
Ông ấy cười tươi nói: “Tôi đã làm mấy chục năm ở nhà họ Hoắc, nhìn thế hệ này đến thế hệ kia trưởng thành, giờ tôi quen gọi cậu chủ Lâm Hi, cậu chủ Lục Trầm, cậu chủ Duệ Duệ…”
Trương Sùng Quang nhìn ông ấy một cái, quản gia còn cười tươi hơn.
Hoắc Tây nghĩ thầm hôm nay quản gia VIP.
Mặc dù quản gia nói nhiều, nhưng ông ấy thấy hiếm khi bọn họ cùng ăn một bữa hòa bình
như này, ông ấy cảm khái vô cùng, ông ấy khẽ thở hắt ra, im lặng lui ra ngoài.
Hoắc Tây ăn đủ rồi, cô chuẩn bị rời đi.
Cô mới động một chút, Trương Sùng Quang đã vội vàng bắt lấy tay cô… Hoắc Tây nhìn anh, anh nhận ra mình thất thổ nên bỏ tay ra luôn, anh khẽ nói: “Anh có chuyện muốn bàn với em.”
Hoắc Tây biết anh muốn bàn về chuyện con cái.
Cô nghĩ đến chuyện Duệ Duệ trèo tường lúc nửa đêm, sáng mùng một bị ốm… bất kể cô và Trương Sùng Quang có như nào, con cái đều vô tội, chúng cũng cần tình yêu, cô không từ chối.
Trương Sùng Quang thấy cô đồng ý, trong lòng lại dâng lên hy vọng, nhưng lần này anh không dám lỗ mãng nữa.
Anh không dám nghĩ rằng, Hoắc Tây còn tình cảm với anh.
Trong nhà ăn không có nhiều người, anh cũng đè giọng xuống: “Sau này anh sẽ cố gắng để ra thời gian chơi với các con… em yên tâm, anh sẽ không quấy fây cuộc sống của em, anh chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội bù đắp cho chúng.”
Người đàn ông khôi phục lý trí, luôn dễ giao tiếp.
Sự giao tiếp giữa họ còn tốt hơn rất nhiều so
với lúc làm vợ chồng trước kia, không có miễn cưỡng và ép buộc… cả hai đều rất tỉnh táo.
Vẻ mặt Hoắc Tây điềm đạm, cô bảo được.
Sau đó, cô còn đưa ra tí yêu cầu với anh: “Nếu anh có quen bạn gái, thì tạm thời đừng cho Miên Miên và Duệ Duệ gặp đối phương, cho chúng thời gian giảm xóc cái đã.”
Trương Sùng Quang đang rất vui,
Nghe vậy, sắc mặt anh u ám, anh giương mắt nhìn cô: “Hoắc Tây, em nghĩ anh còn có thế có bạn gái mới sao?”
Hoắc Tây cười nhạt: “Tỏi không biết, tôi chỉ đưa ra giả thiết trước thôi.”
“Không có loại giả thiết này!”
Anh nói vừa nhanh vừa vội: “Hoắc Tây, anh sẽ không tìm phụ nữ nữa, anh sẽ không tìm phụ nữ làm tốn thương trái tim em nữa. Lần trước, người kia chỉ là quản lý của công ty, anh đã sa thải cô ta rồi, anh sẽ không cho người khác có cơ hội tiếp cận anh…”
Thế là anh vội vàng bày tỏ.
Hoắc Tây không ngắt lời anh.
Cò chỉ im lặng lắng nghe, sau đó, làm thinh.
Chẳng mấy chốc, Trương Sùng Quang cũng ý thức được điểm này, anh dừng lại rồi nhẹ nhàng
nói: “Hoắc Tây, em không còn quan tâm nữa đúng không? Anh cũng không còn cơ hội nữa, đúng không?”
Vẻ mặt anh thật sự mất mát.
Hoắc Tây không muốn tiếp tục cái chủ đều này nữa, cô nói: “Không phải ta đang bàn về chuyện các con à? Nếu anh muốn thường xuyên bầu bạn với chúng, cuối tuần anh có thế đón chúng sang… ở một đêm cũng được.”
Cô dễ nói chuyện như này, Trương Sùng Quang chỉ cảm thấy đau lòng.
Hoắc Tây rất yêu các con, cho nên, dù cô có chán ghét anh đến đâu đi chăng nữa, cô cũng sẵn sàng nhượng bộ.
Anh thấp giọng nói cảm ơn.
Hoắc Tây thấy cũng bàn xong rồi, bọn họ vốn không phải là đổi tượng có thế nói chuyện phiếm, vì thế cô nhẹ nhàng nói: “Tôi về phòng bệnh đây, nếu anh bận thì có thế đi trước, tôi sẽ chăm sóc Duệ Duệ.”
Hiếm khi mới được ở chung, làm gì Trương Sùng Quang nỡ thả cô đi, anh lại không lý trí nữa rồi.
Anh nắm lấy cổ tay Hoắc Tây, nhìn cô.
Hoắc Tây giãy một chút: “Trương Sùng Quang! Anh đã quên những gì anh từng nói à?”
cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, ngón tay thon dài của anh bắt lấy cánh tay cô, khẽ buông lỏng nhưng sau đó lại cầm chặt như thế sợ cô đi xa, như thể sợ cô biến mất.
Nhìn cò hồi lâu, anh bỗng lên tiếng, giọng anh khàn vô cùng.
Anh hỏi: “Tại sao em lại chịu giữ lại đứa bé này? Có phải vì anh không… Hoắc Tây. Có phải trong lòng em vẫn còn nhớ đến tình cảm cũ của chúng ta đúng không?”
Anh hỏi xong, hầu kết trượt hai cái.
Trong nhà ăn vốn không đông, giờ lại càng yên tĩnh hơn, bởi vì hai vị này là người có tiếng tăm ở thành phố B, hơn nửa năm trước còn đóng góp một trận hào môn ngược luyến nối như cồn… nghe nói Hoắc Tây còn mang thai rồi.
Hoắc Tây nhìn xung quanh, bình thường cô có thoải mái đi chăng nữa, cũng không chịu được khi bị nhiều người nhìn thế này.
Cô lại nhìn vào Trương Sùng Quang.
Cô mỉm cười rồi thản nhiên nói: “Tôi không thể phá thai, lúc anh làm tôi mang thai chẳng phải anh đã biết rồi sao?”
Nét mặt Trương Sùng Quang có hơi ảm đạm.
Hoắc Tây nói tiếp: “Chuyện của chúng ta đã là quá khứ hết rồi, tôi sẽ nuôi dạy đứa trẻ này thật
tốt, Trương Sùng Quang… vì con, chí ít chúng ta hãy giữ thể diện ở bên ngoài đi! Nếu anh không làm được, tôi nghĩ…”
Cô còn chưa nói xong, anh đã khàn giọng nói: “Anh làm được!”
Dứt lời, anh buông tay cô ra.
Có không nỡ đi chăng nữa, anh vẫn buông rồi…
Hoắc Tây không muốn nhìn vẻ mặt của anh, cô tự nói với chính mình, thứ không cần thiết nhất giữa cô và Trương Sùng Quang chính là mềm lòng, cô đã từng mềm lòng với anh vô số lần, nên mới có cục diện như ngày hôm nay.
Thực sự không nên dây dưa nữa.
Hoắc Tây đi rồi, Trương Sùng Quang chưa đi ngay, anh vẫn ngồi ở đó cúi đầu nhìn các món ăn trên bàn… Anh quen thuộc với những hương vị này, những món này cũng rất hợp khấu vị của anh.
Anh giật mình nhận ra lâu lắm rồi mình chưa ăn cơm ở nhà họ Hoắc.
Anh im lặng ngồi ăn hết chồ thức ăn đó.
Quản gia trốn ở trong góc, lúc này ông ấy đi ra, ông ấy ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Đây là cơm chuẩn bị cho bà bầu, anh Trương ăn ngon miệng thế! Tuy nói một người ăn hai người bổ, nhưng
đấy là bảo phụ nữ có thai, chứ đâu phải bảo cho đàn ông ăn vào có thai đâu.”
Trương Sùng Quang:…
Hoắc Tây về lại phòng bệnh, cô thấy Duệ Duệ đã khỏe hơn khá nhiều rồi, cậu bé đang ngồi trên giường chơi đồ chơi.
Ôn Noãn ngồi với cậu bé.
Hoắc Tây nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, Hoắc Minh gọi cô ra sô pha ngồi, ông hỏi cô: “Ăn có bữa cơm thôi mà lâu thế, con… nói chuyện với nó rồi à?”
Hoắc Tây không giấu, cô vâng một tiếng: “Vâng, nói một chút về chuyện con cái, anh ấy muốn ở bên hai con nhiều hơn, con đồng ý rồi!”
Vì hai đứa cháu ngoan, Hoắc Minh cũng đồng ý nhượng bộ,
Chủ yếu là Trương Sùng Quang nhớ dai! Có vẻ anh rất sợ Hoắc Tây giận, anh không dám làm ra chuyện quá giới hạn nữa rồi.
Đang nói chuyện, Trương Sùng Quang đi vào.
Anh đi vào liền xoa đầu con trai, cậu bé đã hạ sốt, tinh thần của Duệ Duệ cũng rất tốt.
Anh yên tâm rồi.
Anh lại nhìn sang Hoắc Tây, anh nói: “Anh ở lại đây chăm sóc, hoặc ngày mai anh tới thay ca.”
Anh cũng tự mình biết mình, nên mới đề nghị như vậy.
Hoắc Tây vần không nói gì, Hoắc Minh gật đầu: “Thế cũng được, vậy… sáng mai cậu tới thay ca đi!”
Trương Sùng Quang cầm cái áo khoác màu xám để trên sô pha lên, mặc vào rồi đi đến trước mặt Duệ Duệ, anh nhẹ nhàng nói: “Bố đi đây! Sáng mai bố lại vào thăm con.”
Duệ Duệ ốm, cậu bé không nỡ xa bố.
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng, cậu bé chỉ gật đầu.
Khi Trương Sùng Quang đi, anh không kìm được lại nhìn Hoắc Tây một cái… anh cũng không mong Hoắc Tây sẽ tiễn anh, anh chỉ muốn nhìn cô thêm cái nữa, không ngờ trùng hợp là Hoắc Tây cũng nhìn sang đây.
Bổn mắt nhìn nhau, bầu không khí khá là vi diệu.
Hầu kết Trương Sùng Quang hơi trượt trượt, cuối cùng anh vẫn đi ra cửa kéo cửa ra rời đi.
Sau khi anh đi, không ai nói gì.
Sợ Hoắc Tây thương cảm.
Lúc gần tối, Duệ Duệ gần như đã khỏe hẳn, vợ chồng Hoắc Minh cũng yên tâm.
Bọn họ bảo Hoắc Tây về nhà nghỉ ngoi.
Hoắc Tây vâng một tiếng, cô mặc áo khoác vào đang định tạm biệt Duệ Duệ… không ngờ là nhà cũ nhà họ Hoắc gọi tới, bà cụ Hoắc gọi tới bảo với Hoắc Minh là Hoắc chấn Đông có hơi không khỏe, bảo ông về thăm.
Âm lượng điện thoại khá to, Hoắc Tây nghe thấy rồi.
Cô cởi áo ra, rồi nói: “Bổ mẹ, bố mẹ về chăm sóc ông nội đi, con ở lại đây chăm sóc Duệ Duệ.”
Hoắc Minh có điều băn khoăn.
Hoắc Tây biết ông lo cái gì, cô thản nhiên nói: “Con nghĩ chắc anh ta sẽ không làm gì đâu, lần này bọn con đã nói rõ ràng rồi.”
Hoắc Minh nhớ người cha già, đắn đo một hòi ông đồng ý, ông và ôn Noãn đi về trước.
Hoắc Tây ở lại trông tiểu Trương Duệ.
Trẻ nhỏ bị ốm, đến lúc ăn cơm tối, cậu bé khẽ bảo là muốn ăn sủi cảo.
“Con muốn ăn nhân rau hẹ.”
Đang tết lại bị ốm, Hoắc Tây vui lòng thỏa mãn cậu bé, cô gọi cho quản gia ở nhà, bảo ông ấy cho người gói ít sủi cảo rồi mang đến đây, hơn
nữa phải làm nhân rau hẹ.
Quản gia đồng ý luôn.
Nhưng sau khi cúp máy, ông ấy lại gặp khó khăn, tết này người giúp việc nghỉ hết rồi, đi đâu tìm người gói sủi cảo với đi đâu tìm rau hẹ đây!
Quản gia phiền muộn hút một điếu thuốc.
Miên Miên ôm tiểu Quang, cô bé ngấng đầu lên nhìn ông ấy: “Sủi cảo nhân rau hẹ bố gói ngon lắm!”
Quản gia nghĩ thầm: Có rồi!
Cậu chủ Duệ Duệ là cậu bé mà cô chủ sinh cho Trương Sùng Quang, bây giờ nhà họ Hoắc đang chăm sóc… Cái người làm bổ kia không thế không đóng góp chút sức lực nào chứ, bữa sủi cảo này nên để anh lo liệu!
Quản gia đón đầu gió, gọi một cuộc điện thoại.
Bệnh viện, chín rưỡi tối.
Duệ Duệ đợi sủi cảo nhân rau hẹ, đợi đến mức ngủ luôn, cậu gối lên gối đầu ngủ say.
Hoắc Tây ở bên giường trông cậu.
Cô đang là phụ nữ mang thai, thời gian trước cơ thể gần như bị vét sạch, cô ghé vào mép giường rồi lơ là ngủ mất… mái tóc dài màu trà khẽ
rủ trên gương mặt nhỏ tinh xảo, lộ ra một vẻ đẹp yếu ớt.
Trương Sùng Quang đẩy cửa đi vào, thì trông thấy cảnh này.
Dù bọn họ đã làm vợ chồng nhiều năm, dù bọn họ lớn lên bên nhau, khuôn mặt cô đã khắc sâu trong đầu anh… giờ phút này Trương Sùng Quang vẫn quên hô hấp.
Anh gần như tham lam nhìn cô chăm chú.
Sợ đánh thức cô.
Lúc này, Duệ Duệ tỉnh, cậu bé mở đôi mắt nhập nhèng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, cậu bé tưởng là đang mơ nên lắc lắc đầu, câu bé mềm mai qoi môt tiếnq: “Bố!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK