Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm vẩn bước tới.
Ánh đèn neon của thành phố phủ lẽn họ một lớp ánh sáng sặc sỡ nhiều màu, khiến cho mọi thứ có vẻ không chân thật.
Như một giấc mơ, như phù du mờ ảo.
Giống như, òng chưa bao giờ rời xa cỏ, chưa bao giờ nói ra những lời tốn thương đó.
Giống như, ông vẫn là chú Lục của cò, vẫn đêm đêm õm lấy cò, sáng sớm gọi cỏ là Heo Nhỏ, nói râng anh phải đi trước rồi…
Mòi cò run run, nhìn ông đang từ từ lại gần mình.
Nếu có thế, cò ước gì có thế không bao giờ tính lại khỏi giấc mộng này, nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cõ làm vậy.
“Minh Châu.” ông khó xử vuốt ve mặt cõ.
Cõ tránh đi, thuận tay cho õng một bạt tai.
Thật ra cô tát không quá mạnh, nhưng âm thanh rất vang, vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa hai người.
Minh Châu tát xong, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cánh mòi cò hơi run: “Ngài Lục thật đứng đắn, phụ nữ nào từng ngủ qua với ngài đều được sẩp xếp đường lui, có điều Minh Châu tòi đây không cần… dù có độc thân hay không thì cũng không liên quan gì đến ngài Lục cả!”
Cò buộc mình phải nói ra những lời này, sau đó bước đến cạnh cửa.
Nhưng dù cò kéo thế nào đi chăng nữa, cũng không thế mờ cửa ra.
Cò sững người, âm thanh mang theo giọng mũi: “Ngài làm gì vậy? Không sợ người ngoài thấy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài Lục sao?”
Lục Khiêm từ từ bước đến, nắm lấy tay cò.
ỏng áp sát vào cỏ, rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi cúi đầu một chút, ông sẽ có thể hòn lén phần da thịt mềm mại sau tai cò, bao nhiêu lần hai người vui vẻ bên nhau, ông đều thích hôn vào nơi đó, trêu chọc khiến cô mơ màng.
Nhưng lúc này đây, õng chỉ cầm tay cò, trầm giọng nói: “Nghe lời một chút, được không em? Tìm một người phù hợp kết hỏn, chung sống bình yên đến hết đời.”
Minh Châu lại ngấn ngơ.
Bình yên…
Cò không thế biết đến hai chữ bình yên sau khi kết thúc chuyện tình này nữa rồi!
Trước giờ cò chưa bao giờ là người xấu tính, cho dù bị người khác bỡn cợt cũng không thế nói ra những lời cay nghiệt, cò chỉ muốn chạy trốn khỏi ông, không bao giờ gặp lại ỏng nữa!
Cuối cùng, Lục Khiêm cũng buông cò ra…
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, òng một mình đứng đó, nhìn cảnh đêm cò từng ngắm.
Thư ký Liều lặng im xuất hiện, nhỏ giọng nói: “Cỏ ấy về trước rồi.”
Lục Khiêm ừ một tiếng, chậm rãi châm điếu thuốc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Cơ hội gặp gỡ như hòm nay, hẳn là sau này sẽ không được mấy lần nữa… Lão Liễu, cậu có nghĩ hai nãm nữa cô ấy tìm được một tấm chồng tốt hay không? Cõ ấy sẽ cưới chồng sinh con, nếu sinh được con gái, chắc chẳn sẽ rất giống mẹ!”
Đỏi mắt thư ký Liễu nóng lên: “Ngài đừng nói nữa!”
Có lẽ, có lẽ sẽ có một bước ngoặt như thế!
Lục Khiêm im lặng đứng đó, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn không có biểu cảm gì.
Ông có rất nhiều chuyện phải nghĩ…
Nếu như ông gặp được Minh Châu lúc ông trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn ông sẽ tìm mọi cách để sớm cưới cò về nhà, khiến cò vui vẻ hân hoan mỗi ngày, không biết đến phiền não sầu đau là gì!
Thật lâu sau, óng thở dài một tiếng: “Chuấn bi máy bay quay về thành phố c đi!”
Minh Châu rời khỏi bữa tiệc.
Cô ấy không về thẳng nhà mà tìm một cửa hàng, thay chiếc váy Haute Couture cả triệu tệ kia thành một bộ đồ thoái mái, sau đó đi dạo lang thang không mục đích ngoài đường.
Đêm khuya.
Một chiếc xe RV màu đen chậm rãi lướt qua có.
Không khéo là chiếc xe này lại của cô Hồ. Trên xe không chỉ có mình cô Hồ mà còn có bạn trai mới của cô ta, hai người đang chuẩn bị trải qua đêm xuân cùng nhau.
Nhìn thấy cò chủ nhà họ Hoắc từ phía xa xa, cò Hồ bảo dừng xe.
Xe dừng lại, cò ta cong eo xuống xe, ân cần hỏi: “Sao nửa đèm lại ra đường thế này, đế tòi chở cò về nhà nhé! Nếu không, ngày mai chú Lục của cô phát hiện ra, anh ấy sẽ trách tòi làm việc không ra gì mất.”
Minh Châu sao có thể nghe được những lời này, nghe xong liền thấy chán ghét.
Cò cứ đi về phía trước.
Đúng lúc này, một thanh niên tuấn mỹ bước xuống từ trẽn xe, vòng tay òm eo cò Hồ hỏi: “Ai vặy em?”
Minh Châu quay lại nhìn.
Cô Hồ không hề né tránh mà õm lại người đàn ông kia, còn tươi cười cực kỳ quyến rũ: “Sao mà bất ngờ vậy? Tôi đã nói cò trẻ con, đúng thật là trẻ con mà, nam nữ làm như vậy không phải là bình thường sao? Chẳng lẽ tôi phải thủ thân như ngọc vì Lục Khiêm kia, dù sao thì từ khi cô xuất hiện, ngài ấy cũng chẳng bao giờ ở bên tòi cả, chẩng lẽ tòi không được ra ngoài chơi đùa một chút sao?”
Hô hấp Minh Châu hơi rối loạn.
Cò ấy nói gì cơ? Chú… Lục không hề ở bên cô ta?
Vậy thì tại sao ông ấy lại muốn gạt có?
Cõ Hồ nhìn thấy vẻ nghi ngờ của cò, quyết định làm người tốt tới cùng, tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên.
Cò ta bước tới phía trước mấy bước, sửa sang lại quần áo cho Minh Châu, nhẹ nhàng bàng quơ nói: “Chuyện giữa tòi và chú Lục của cô đều là chuyện cũ cả rồi, lúc đó ngài ấy đúng thật là có chút thích tôi, cũng không phái tòi chưa tửng ôm mộng đẹp sẽ được làm bà Lục, nhưng lần này ngài ấy chỉ mượn cơ thế tòi chứ không chạm vào người tòi, ngài ấy sẽ không lấy tôi đâu! Ngài ấy không chạm chút gì vào tòi, thì tòi còn có thế nói gì được chứ.”
Hai người đều không phải kiểu người khư khư giữ mình trong sạch.
Không chạm vào, có nghĩa là không thích!
Minh Châu bất động nhìn cô, thầm thì nói: “Tại sao cò lại nói cho tòi biết?”
“Thấy cô ngốc quá thòi!”
Cò Hồ dịu dàng cười: ‘Thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của cò, có lẽ là bị ngài ấy bắt nạt lắm đây, được rồi, được rồi… Là tôi đau lòng nên nói cho cò thòi, muốn biết rõ ràng hơn thì hãy đích thân hỏi chú Lục của cò đi, ngài ấy nghĩ gì trong lòng thì cũng chỉ mình ngài ấy biết.”
Cò Hồ nói xong bèn quay lại, vòng tay ôm eo người đàn ông tuấn tú kia, ngọt ngào hòn một cái.
Hai người dính nhau, cùng lẽn xe.
Xe vừa mới khởi động, Minh Châu đã cản xe lại, cò Hồ và người đàn õng đang hòn nhau đắm đuối phía sau xe, bị cái phanh gấp này làm sợ hết hồn, lái xe xấu hổ nói: “Cỏ Hoẳc chặn trước đầu xe!”
Khi ba người còn đang nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã mở cửa xe, chen vào cạnh cò Hồ và cậu thanh niên khôi ngô.
Bầu không khí cực kỳ quái dị.
Quần áo cò Hồ đều xộc xệch cả lên, lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người thanh niên kia cũng không khá hơn là bao.
Giọng Minh Châu cứng rắn: “Chở tòi đến sàn bay.”
Cò Hồ không thế làm gì, giận tái mặt: “Tòi nợ gì cỏ cơ chứ!”
Minh Châu vẫn không chịu đi xuống.
Người đàn òng kia nở nụ cười, an ủi cỏ Hồ: “Cứ đưa cò ấy đi!”
Anh ta rất thích cô Hồ, chỉ mong Hoắc Minh Châu dính lấy tên họ Lục kia đi, đế anh ta có thế chân chính chiếm lấy nữ diền viên kinh kịch nổi tiếng này, mỗi người õm một tâm tư khác nhau, xe bằt đầu được lái đến sân bay.
Minh Châu nhát gan, tưởng tượng chú Lục có thế có nỗi khố riêng nào đó nên mới phải làm vậy, khóc suốt trên đường đến sân bay.
Cò Hồ cài lại nút quần áo, trợn mắt khinh thường.
Hưng phấn gì đó đều bay biến sạch chỉ vì tiếng nức nở của quỷ khóc nhè này…
Đêm đã khuya, đương nhiên là không có chuyến bay nào.
Minh Châu ngồi một mình trong phòng chờ, trên tay cầm tấm vé sớm nhất bay đến thành phố c vào sáng mai.
Cò có thế về nhà trước.
Nhưng cò không thể đợi được nữa, chỉ muốn ngồi đây chờ.
Cò cũng nghĩ đến việc gọi điện cho Lục Khiêm, nhưng lại sợ õng không bẳt máy.
ở phía xa có một nhóm người đi ngang qua.
Bảy tám người vây quanh một người đàn òng xuất chúng anh tuấn, đi vào lối đi VIp, khóe mắt người đàn ông lướt qua, thấy một cò gái trẻ ngồi một mình trong phòng chờ trống rỗng, bóng lưng đầy u buồn.
Nhìn từ phía sau rất giống Minh Châu.
Nhưng sao Minh Châu có thế ở đây, đêm nay cò lại khóc nữa rồi…
Lục Khiêm đứng tại chỗ, im lặng nhìn thật lâu, mãi đến khi được thư ký Liễu nhắc nhở: “Ngài Lục, máy bay riêng sẳp cất cánh rồi!”
Bấy giờ Lục Khiêm mới không nhìn nữa, bước nhanh vào lối đi VIp.
Sau khi về lại thành phố c, õng mở một cuộc họp khấn cấp, sau đó ở lại làm việc hết buối sáng.
Đến trưa, ông mới rảnh rỗi ghé về nhà.
Đã đến gần giờ ăn trưa, người giúp việc trong nhà bắt (Tâu chuẩn bị đồ ăn, rất nhộn nhịp, hỏi thì bảo là có khách từ thành phố B đến, bà cụ trong nhà vui mừng hớn hở, còn tự mình hái rau mình trồng.
Khách từ thành phố B…
Lục Khiêm nghĩ có thể là dì Nguyền, nên õng chàm một điếu thuốc rồi đi đến phòng bếp, định chào hỏi khách.
Nhưng vừa đến góc cua của hành làng, ỏng liền sững người.
Là cò gái nhỏ của ông, đang ngồi bèn cạnh mẹ ông trên ghế đá, vừa cười vừa nhặt đậu ve.
Khung cảnh này, chồng chéo lên khung cảnh tươi đẹp khi xưa…
Hai mắt Lục Khiêm cũng đỏ lên.
Nhất thời, ông quên mất mình phải nói gì, chỉ cứ nhìn thắng nơi đó, phát hiện cỏ mặc bộ đồ õng đã thấy trên sân bay tối qua, hóa ra tối hõm qua người ngồi trong sân bay chính là cô.
ĐỒ ngốc này, vậy mà lại chờ ở sân bay cả đêm.
Lục Khiêm chua xót trong lòng, nhưng vần im lặng điềm tĩnh, vừa hút thuốc vừa từ tử bước đến, cười cười: “Minh Châu đến đấy à, sang bầu bạn với mẹ chú sao?”
Minh Châu cũng ngước mắt lên, dịu dàng nhìn anh.
Lục Khiêm cũng lẳng lặng nhìn cò thật lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống.
Bà cụ Lục vỗ vỗ hắn: “Mẹ gặp con bé ở trên đường nên dẫn về! Trời lạnh như thê’ mà sáng sớm con bé đã đi trên đường, còn chẳng mặc thêm gì cả, sao mẹ có thể không dẫn về chàm sóc cho được? Ý chí sắt đá giống hệt con!”
Bà cụ đánh tận mấy cái, nhưng Lục Khiêm chẳng tức giận tí nào.
Ông vần nhìn Minh Châu, lát sau mới chậm rãi nói: “Cháu ờ phòng lúc trước đi, để con đưa con bé lên đó!”
Nói xong, ông liền dần Minh Châu đi.
Bà cụ nhìn theo hướng hai người rời đi, nhẹ thở dài.
Phòng ngủ hướng về phía Đòng, không có sự cho phép của Lục Khiêm, bình thường sẽ không có người giúp việc nào dám tới đây.
Lục Khiêm đẩy cửa phòng ngủ ra, đấy mạnh cò vào trong.
Cửa khép lại, ông ép cỏ vào cánh cửa, giọng nói vừa nghiêm nghị, vừa kìm nén: “Sao em lại về đây làm gì? Cơm nước xong thì về thành phố B đi, tôi sẽ bảo thư ký Liều đặt vé máy bay cho em.”
“Em không về!” Cõ tựa lưng vào ván cửa,
nước mắt lưng tròng.
Lục Khiêm lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho thư ký Liều: “Đặt một vé máy bay cho Minh Châu, chiều nay bay, càng sớm…”
Còn chưa kịp nói xong, di động đã bị cỏ hất rơi xuống đất.
Ánh mắt Lục Khiêm lại càng nghiêm nghị: “Em phải đi!”
Cò chưa bao giờ thấy òng như vậy, có hơi sợ hãi, nhưng dù cánh môi đã run rấy, cô vẫn kiên định nói: “Em không đi, cô Hồ đã nói hết cho em biết rồi, anh và cô ấy không quan hệ với nhau.”
Lục Khiêm cứng đờ nhìn cò chăm chú.
Một lúc lâu sau, ỏng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Lời nói của ả đào mà em cũng tin?”
Cơ thế của cô run rẩy khủng khiếp, cô gần như chưa từng cãi nhau hay tranh chấp gì với ai, nhưng hôm nay cô phải nói rõ cho ông biết, õng đừng mơ lừa được cõ.
Lục Khiêm bóp chặt điếu thuốc, sau đó đè mạnh vai cò bằng một cánh tay.
“Muốn biết sự thật không?”
Mòi Minh Châu khẽ run, cô sẳp khóc đến nơi.
Mái tóc đen trên trán Lục Khiêm hơi rũ xuống, là dáng vê vừa suy sụp vừa sâu nặng mà cô chưa từng thấy, õng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cò, rất nhẹ nhàng nói: “Nói em là đứa nhóc em lại nói không Nếu em đã khăng khăng muốn nghe, thế thì tòi sẽ nói em nghe rõ! Trước em, không chỉ có cò Hồ, mà còn có cò Trương, cò Lý,… Người nào người nấy đều hiếu biết thức thời, một cò bé ngây ngô như em, không quan tâm tiền tài danh vọng của tôi mà khăng khăng một lòng một dạ thích tôi chỉ đem lại cho tôi cám giác mới mẻ trong phút chốc mà thòi!”
‘Đúng rồi, chắc em vẩn còn nhớ lần đau tiên chúng ta quan hệ với nhau! Trong bệnh viện… Em hãy nhớ lại đi, lúc đó ôn Noãn xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoắc Tây không biết sống chết thê’ nào, áp lực đè lên vai tôi lớn đến mức nào, em có hiểu không? Tối hõm đó em tự dâng mình đến miệng tôi, em nói xem, làm sao tôi không ăn cho được? Nửa nãm qua… Tòi ãn ngán rồi, không muốn chơi với em nữa, được chưa? Em nói tòi không chạm vào cò Hồ, đúng vậy, tòi không chạm vào cô ấy, bởi vì tòi cũng chán ngấy…”
Lục Khiêm bắt đầu cởi nút áo của cò, thanh âm mang theo vẻ quyết tám quyết liệt.
“Em chạy từ xa đến đây, là muốn được tòi yéu sao?”
“Em thiếu hơi đàn ông đến vậy sao?”
“Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn em một lần, sau đó mặc lại quần áo vào, lặp tức trở về thành phố B cho tỏi, tôi không muốn chơi đùa với một con nhóc không hiếu chuyện nữa, em nghe rõ
chưa?”
Ông mở hết cúc áo cò ra, bẩt đau đùa bỡn cơ thế cò một cách nhục nhã.
Một cái tát giáng mạnh xuống khuôn mặt nhã nhặn của ỏng.
Minh Châu khóc lên: “Lục Khiêm, rõ ràng là anh thích em!”
Lục Khiêm cười lạnh, òm cò lại giường, bât đau hòn cỏ: “Đàn ông nếu đã muốn chơi đùa với phụ nữ, đương nhiên sẽ nói thích, không nói thích thì làm sao em có thế chủ động nhào vào lòng tòi, sao em có thế động tình gọi tói là chú Lục được? Em thật khờ khạo, nam nữ trưởng thành cả rồi, chơi đùa vui vẻ mà thòi, chỉ có em mới coi trọng đến thế!”
Khoảnh khắc bị chiếm lấy kia, cò khóc.
Khóe mắt của Lục Khiêm cũng ấm ướt mờ mịt, nhưng õng vẫn tiếp tục nói những lời vò tình: “Tòi đã gặp quá nhiều người như em rồi, chỉ là ham muốn mới mẻ nhất thời mà thòi! Em nghĩ ngủ với em vài lần là phải chịu trách nhiệm với em sao?”
Minh Châu nấc nở…
Đừng nói nữa, đừng nói nữa…
Cò đấy ông ra không cho õng tiếp tục, nhưng Lục Khiêm lại với tay lên tủ đầu giường lấy một hộp đồ ra, dáng vẻ muốn làm đến cùng.
Cò không thể nhịn được nữa, tát ông một bạt tai.
Đánh xong, cỏ vùi đau trong chãn khóc, thâm thiết đến đau lòng.
Trên mặt Lục Khiêm chồ xanh chồ đỏ, ông suy sụp nằm sang một bên, đưa tay lên dùng lòng bàn tay che hai mât của mình…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK