Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên đây không phải là lần đầu của Diệp Bạch.

Nhưng anh cảm thấy vừa rồi cũng không khác lần đầu mấy, anh vẫn không khống chế được mà giao tất cả cho cô... Ngoại trừ kích động thì còn có chút mất tự nhiên kỳ lạ.

Dù sao thì đàn ông nào cũng sợ phụ nữ cảm thấy họ không được.

Diệp Bạch cũng không ngoại lệ.

Anh đi đến sau lưng Lục U, nhẹ nhàng tựa cằm lên bờ vai gầy của cô, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp: “Không phải lần đầu thì em không chịu trách nhiệm hả?”

“Rõ ràng là em muốn mà, đúng không chứ?”

"Em muốn là anh cứ phối hợp sao?"

Giọng nói của anh càng nhẹ nhàng hơn: “Vừa rồi phối hợp không tốt, lần sau thêm chút thời gian, anh sẽ thể hiện tốt hơn… Nha?”

Lục U dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó lau sạch nước trên mặt rồi nhìn anh: "Anh cứ từ từ đợi đi!"

Cô chẳng thấy thoải mái chút nào.

Trong lúc cô thay quần áo, Diệp Bạch đi tới nhẹ nhàng ôm eo cô, nhỏ giọng nói: "Thoa thuốc vào, nếu không lát nữa đi lại sẽ đau!"

Sao Lục U có thể để cho anh thoa, cô giãy giụa hai cái, Diệp Bạch ôm eo cô, đè cô xuống ghế salon, chiếc quần mùa đông đầy nữ tính vén lên đến tận đầu gối, vớ cũng bị anh tuột xuống.

Lục U không vùng vẫy nữa, cúi đầu nhìn anh.

Anh cũng ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt hai người đều có nhiều cảm xúc.

Hồi lâu sau, anh lẩm bẩm: “Sao lại rách rồi?”

Anh cảm thấy mình không dùng nhiều sức, hơn nữa cũng chỉ mới một lúc... Lục U tức giận đá anh một cái, cô cắn môi nhỏ giọng nói: "Không phải anh muốn thoa thuốc à? Nhanh lên đi! "

Diệp Bạch lại nhìn cô như có điều suy ngẫm.

Lát sau, anh cúi đầu tập trung thoa thuốc cho cô, cẩn thận bôi từ trong ra ngoài, chờ thuốc mỡ khô đi, anh mới kéo vớ lên cho cô rồi thả váy xuống...

Lục U định ngồi dậy, anh lại ôm lấy đôi chân mịn màng của cô, khàn giọng nói: "Đã sinh hai đứa con rồi, eo vẫn nhỏ như vậy!"

Lục U kéo tay anh ra: “Đã làm bố rồi, suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này.”

Cô đứng dậy đi ra ngoài, Diệp Bạch cười, bước tới mở cửa cho cô, vừa ra khỏi cửa, anh đã cúi đầu nhìn cô nói: “Không nghĩ đến mới không bình thường đó! Lục U, anh đâu phải mấy ông già bảy tám chục tuổi."

Bản chất của hôn nhân là không thể thiếu tình dục, nếu anh không có ham muốn đó với cô thì làm sao tình cảm lại mãnh liệt đến mức muốn quay lại bên nhau, lần nữa tạo thành một gia đình?

Anh nói xong, Lục U nhìn anh một cái.

Thực ra thì, cô cũng không muốn lắm đâu...

Hai người ở trong phòng quá lâu, người giúp việc có đến gõ cửa một lần, nhưng lúc đó Diệp Bạch đang ở thời khắc mấu chốt, có lẽ quá khẩn trương nên không chú ý đến.

Bây giờ bước ra, ánh mắt của mọi người đều chứa đầy suy ngẫm.

Bọn họ đều ở đây, sao có thể không thấy được?

Khuôn mặt Lục U nóng bừng.

Diệp Bạch là đàn ông, đối với những chuyện thế này thì cởi mở hơn nhiều, anh hào phóng lấy từ trong túi áo ra mấy bao lì xì mừng năm mới, chia cho Lục Từ, Lục Trầm, Tiểu Lục Hồi, và cả Lục Ngộ.

Lục Từ và Lục Trầm nhận được bao lì xì rất dày.

Tiểu Lục Hồi và Lục Ngộ, mỗi đứa một căn nhà, Lục Ngộ được một căn hộ cao cấp rộng 360 mét vuông ở thành phố B, Tiểu Lục Hồi thì tốt hơn, là một căn biệt thự độc lập hơn 500 mét vuông, có giá trị hơn trăm triệu.

Người nhà họ Lục không nói gì, đoán đây là thành ý của Diệp Bạch.

Lục U nhẹ giọng nói: "Quý quá! Các con vẫn còn nhỏ!"

Diệp Bạch biết cô muốn từ chối, nhưng ngại đông người không dễ thuyết phục, anh ôm lấy Tiểu Lục Hồi, vuốt lại mái tóc xoăn cho cô bé, rồi hôn một cái: “Kiếm tiền vốn là để cho bọn trẻ tiêu, sớm hay muộn đều như nhau! Anh cũng không mang theo được."

Anh cũng không mang theo được...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK