Khi Hoắc Tây xã giao xong cũng đã gần rạng sáng.
Trên bầu trời, sao thưa trăng sáng.
Chỉ là gió đêm luôn rất lạnh, trợ lý khoác thêm áo khoác cho cô, nhỏ giọng nói: “Tổng Giám đốc Hoắc, ông Tống Giám đốc Hoắc biết cô ra ngoài xã giao uống rượu sẽ xót lắm.”
Hoắc Tây khép quần áo lại.
Cô lẩm bấm: “Gan cậu ấy không tốt lắm, tôi có thể thấy cậu ấy đi ra không?”
Xe của cô đậu trước cửa câu lạc bộ, nhưng Hoắc Tây thấy đau đầu nên cô muốn hóng gió một lát, vì thế cô tựa vào tường châm điếu thuốc lá, nhìn điếu thuốc cháy ở giữa ngón tay.
Nhà bọn họ giàu có.
Nhưng trách nhiệm cũng lớn, Hoắc Thị cộng thêm Tây Á tổng cộng có hơn chục nghìn nhân viên, Doãn Tư còn trẻ, Hoắc Thị giao cho cậu bé thực ra đã khó rồi, mà Tây Á bình thường là do bổ cô quản lý, nhưng tuổi tác ông ấy đã cao, dù sao thì cơ thế cũng không gánh nối.
Cô là chị cả trong nhà, có thể mặc kệ sao?
Huống chi, Tây Á vốn là trách nhiệm của cô.
Còn về Hoắc Kiều, cô và Doãn Tư đều sẵn lòng cưng chiều cô bé, dù sao thì trong nhà cũng phải có người sống tự do chứ?
Hoắc Tây cúi nhìn tàn thuốc màu đỏ tươi.
Mái tóc dài màu trà hơi xoăn che khuất nửa bên mặt, chỉ to hơn bàn tay một chút, tỏa sáng óng ánh.
Trợ lý đi cùng cô.
Khi điếu thuốc cháy hết, Hoắc Tây đứng thẳng người: “Đi thôi, chở tồi đến căn hộ bên kia, bổ tôi thấy tôi uổng rượu lại cằn nhằn nữa!”
Cô bỗng nhiên cười: “Tôi thà rằng bố nghĩtòi chơi bời lêu lổng còn hơn!”
Trợ lý do dự một chút rồi khẽ nói: “Thực ra cô hoàn toàn có thể tìm một chàng trai tài giỏi thích hợp để giúp cô san sẻ, huống chi bây giờ nếu trước khi kết hôn làm công chứng đầy đủ thì sẽ không có quá nhiều rắc rối.”
Hoắc Tây cười: “Hôn nhân chính là một rắc rối.
Nói vài ba câu, đã đến trước xe.
Tài xế mở cửa xe cho Hoắc Tây, Hoắc Tây lên xe vẫy tay với trợ lý, sau đó liền ngã vào trên ghế không dậy nổi.
Lão Triệu là tài xế làm việc lâu năm trong nhà nên không khỏi lắm miệng.
Hoắc Tây nhắm mắt lại làm nũng: “ôi chao, cháu đâu phải cố ý uổng say, chú không được nói cho bổ cháu biết đấy!”
Lão Triệu bó tay với cô.
Xe từ từ lăn bánh, phía sau có một người chậm rãi đi ra.
Trương Sùng Quang.
Cậu nhìn chăm chú phương hướng chiếc xe màu đen biến mất, lẳng lặng nhìn hồi lâu… Cậu nghĩ, mỗi lần Hoắc Tây uống rượu có ấm ức hay không, uống rượu xong có rơi lệ hay không, có hận cậu hay không.
Lúc cậu hưởng thụ tự do ở nước ngoài.
Hoắc Tây lại phải gánh vác nhiều như vậy, nhưng cô chưa bao giờ nói với cậu.
Cô luôn giống như đang dạo chơi nhân gian, luôn không thèm đế ý.
Khi khuất bóng người, cô tròng như thế nào?
Hoắc Tây quay lại căn hộ.
Căn hộ rất lớn, nhiều ngày không có người ở nên vừa trống trải lại quạnh quẽ.
Cô mở hệ thống sưởi dưới sàn, nằm trên sô pha đế bình tĩnh lại.
Hệ thống sưởi làm căn hộ dần ấm áp nhưng
thân thể cô vẫn lạnh lẽo, cô kéo tấm thảm lông đắp lên cho mình rồi cuộn mình ngủ.
Hình như là nên tìm người.
Không san sẻ được công việc cũng không sao, ít nhất có thể bưng trà rót nước cho cô, sưởi ấm chăn cho cô.
Hoắc Tây gác tay lên trán, nghĩ nên uy hiếp dụ dỗ người nào.
Chuông cửa reo lên!
Cô cho rằng là Bạch Khởi, cũng chỉ có Bạch Khởi mới có thể chạy tới vào lúc này, sẵn lòng nấu cho cô vài món ăn, lại dùng cơ thế non nớt của mình làm ấm chăn đệm cho cô, sau đó ngoan ngoãn cút đi.
Em trai quả nhiên rất nghe lời!
Hoắc Tây nở nụ cười, lấy ra một điếu thuốc lá ngậm ở trên môi.
Châm lửa rồi ra mở cửa.
Ngoài cửa lại là Trương Sùng Quang, thấy cô lại hút thuốc nên sắc mặt cậu hơi u ám, cậu lấy điếu thuốc đi: “Giỏi quá nhỉ, tôi nhớ khi còn bé cậu cũng khồng có mấy sở thích này! Hút thuốc, uống rượu, đùa giỡn mấy anh chàng nhỏ tuổi… Hoắc Tây, cậu còn có bao nhiêu trò hay mà tôi chưa biết?”
Hoắc Tây uống nhiều quá nên phản ứng
chậm nửa nhịp.
Cô ngượng ngùng nhìn cậu ném điếu thuốc lá, cảm thấy hơi đáng tiếc.
Cô quay trở vào, lập tức ngã nhoài trên sô pha: “Tôi còn tưởng Bạch Khởi!”
Trương Sùng Quang mặc áo măng tô, từ trên cao nhìn xuống cô.
Hoắc Tây mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, loại cổ áo buộc dây, bên dưới mặc một chiếc váy đuôi cá dệt kim màu xanh đen, lúc này cô nằm vắt ngang trên sô pha, lộ ra một đôi chân thon dài.
Trương Sùng Quang rất hiếm thấy đôi chân nào đẹp như vậy.
Nhưng hiện giờ cậu không có tâm trạng thưởng thức, ngược lại nhịn không được mỉa mai nói: “Cậu thích được cậu ta hầu hạ đến thế sao?”
Cậu vừa dứt lời liền lập tức ngồi xổm xuống, vén mái tóc dài của cô lên, muốn nhìn vẻ mặt của cô.
Hoắc Tây đau đầu.
Cô quả thực không muốn đấu võ mồm với Trương Sùng Quang, cò trở mình, vỗ nhẹ khuôn mặt của cậu hai cái: “Cậu ấy hầu hạ tôi rất tốt! Cậu muốn tôi kể chi tiết không? Mười nghìn chữ hay chục nghìn chữ cũng được!”
Trương Sùng Quang nghiến răng: “Không biết xấu hố!”
Hoắc Tây lập tức cười, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của cậu, nói thỏ thẻ: “Vậy mấy cô gái Tây mà cậu mang về đâu, sao tôi không thấy cậu cưới người ta! Nếu mỗi lần đều cưới, vậy thì cậu phải cưới tận mấy lần lận à?”
Cô làm luật sư nên nói năng rất hay.
Trương Sùng Quang nói không lại cô, thế là quyết định cúi người hôn cô.
Hoắc Tây đau đầu nhưng thân thể lại nhẹ nhàng bay bổng, cô lười phản kháng.
Lúc hôn môi, bàn tay kia của Trương Sùng Quang mơn trớn trên người cô, cô ngửa đầu nhìn cậu, một ngón tay vuốt ve môi cậu: “Rafael năm 98!”
Trương Sùng Quang kéo vớ của cô xuống.
Ngón tay thon dài của cậu rất linh hoạt sờ tới sờ lui khiến cô thoải mái.
Hoắc Tây bỗng ôm lấy đầu cậu, nhẹ nhàng cắn vai cậu, không muốn phát ra âm thanh.
Trương Sùng Quang tìm được môi cô, ngậm mút, khiến toàn thân cô như nhũn ra, cậu lẩm bấm: “Cậu ta hầu hạ tốt, hay là tôi hầu hạ tốt hơn.”
Hoắc Tây bám lấy cổ cậu, hôn cậu: “Mỗi
người một vẻ thôi!”
Cái miệng này của cô thật đáng giận.
Trương Sùng Quang kịp thời rút lui, mặc cô phơi thây ở đó, Hoắc Táy cũng rất khó chịu, cô hé đôi môi đỏ mọng, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?”
Trương Sùng Quang nắm cằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Táy, cậu coi tôi là cái gì?”
Cậu làm như vậy, cô cũng không phản kháng.
Cậu cũng sẽ không cảm thấy rằng tình cảm của cô đối với cậu lại bùng cháy, chỉ có một loại khả năng là cô thấy sao cũng được, sẵn lòng chơi vài ván với cậu!
Cậu với Bạch Khởi, Hắc Khởi gì đó thực ra không khác gì nhau.
Không, có khác!
Trong lòng cô có tên cỏ non kia, còn Trương Sùng Quang trong mắt cô là một kẻ vô ơn.
Trương Sùng Quang đứng dậy, cởi áo khoác.
Cậu lại nhìn Hoắc Tây, thấy dáng vẻ khó chịu của cô, trong lòng rất sảng khoái.
“Tôi pha trà giải rượu cho cậu! Muốn ăn gì không?”
Hoắc Tây tỉnh táo hơn một chút, cô gác tay lên mắt, chặn ánh sáng.
Sáng quá, chói mắt!
Sau một lúc lâu, cô thốt ra một câu: “Tùy!”
Trương Sùng Quang vào phòng bếp, đồ đạc bên trong rất nhiều, nhưng đa phần đều hỏng rồi.
Cậu bất đầu bận rộn, giống như Lục Thước cậu biết nấu cơm, không đến nửa tiếng đã chuẩn bị xong một bữa cơm gia đình còn có trà giải rượu…
Hoắc Tây vào tắm rửa, mặc áo tắm đi ra.
Cô lặng lẽ ngồi vào bàn ăn.
Trương Sùng Quang múc cơm cho cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Ăn đi!”
Hoắc Tây lẳng lặng nhìn.
Lát sau, cô ngước mắt nhìn Trương Sùng Quang, khẽ nói: “Trương Sùng Quang, chúng ta vốn có thể trở thành một đôi vợ chồng bình thường, giống như hôm nay ăn một bữa cơm gia dinh như thế này, cùng nhau uống vài ly! Nhưng vì sao chúng ta không như thế mà lại lấy loại quan hệ này đế ở chung?”
Bỗng nhiên, những thứ kia bị cô ném xuống đất.
Cô chỉ hướng cửa: “Cút! Tôi thiếu đàn ông nấu cơm cho tôi sao? Thiếu đàn ông lên giường ư? Trương Sùng Quang… Chỉ cần tôi muốn, đàn ông sẵn lòng nấu cơm làm ấm giường cho tôi, có
thể xếp hàng từ đầu thành phố B bên này qua bên kia mà không trùng lặp, cậu là thứ gì mà xum xoe trước măt tôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK