Lục Thước mềm lòng, anh ấy cúi đầu khẽ hôn cô bé, giọng khàn khàn: “Coi như là vì Tiểu Hồi của chúng ta đi!”
Anh ấy ôm bé bằng một tay.
Tay kia cầm điện thoại gọi cho thư ký, giọng điệu hờ hững dặn dò: “Dự án kia giao cho Chương Bách Ngôn làm! Đừng nói là ý của tôi!”
Thư ký hơi sửng sốt, có lẽ là không ngờ Tổng Giám đốc Lục lại có quyết định này.
Lục Thước lại nói thêm: “Làm theo lời tôi nói.”
Khi anh ấy nói xong thì cúp điện thoại rồi ôm Tiểu Lục Hồi lên lầu. Tiểu Lục Hồi đặc biệt thích cậu ôm mình như vậy, giống như cô bé là một bé con ấy...
…
Sập tối, Chương Bách Ngôn nhận được tin nhắn.
Anh lấy được công trình của công ty con Lục Thị.
Kết quả này khiến anh cũng rất bất ngờ... Anh xem hồ sơ trúng thầu rất lâu, cũng do dự rất lâu, có lẽ anh đoán được lý do Lục Thước chọn anh, là bởi vì Tiểu Lục Hồi.
Nếu là trước kia, anh có lẽ sẽ chẳng thèm ngó đến.
Nhưng bây giờ, anh đã là người có gia đình chứ không giống như lúc trước, nếu muốn nhanh chóng gây dựng lại sự nghiệp thì phải chấp nhận lòng tốt của người khác... Anh đã không còn tư cách kén cá chọn canh, trừ phi anh bằng lòng ăn bám Tần Dụ, như vậy càng làm cho anh xấu hổ vô cùng.
Chương Bách Ngôn ở trong bếp hút hai điếu thuốc.
Lúc đi ra ngoài, anh đặt hợp đồng đấu thầu kia lên bàn ăn, nói với Tần Dụ: “Sửa nhà trước, sửa xong chúng ta ra bên ngoài ăn một bữa ngon! Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ phải bận rộn rồi.”
Anh lại nói với Tiểu Tần Phấn: “Lúc anh không có ở đây, em phải chăm sóc tốt cho chị và cục cưng đó.”
Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Tần Phấn bừng sáng.
Cậu nhìn Tần Dụ đầy mong đợi, có lẽ là hi vọng cô sẽ nói gì đó.
Tần Dụ thấy cậu thì đau đầu nên quay đầu sang chỗ khác.
Tiểu Tần Phấn cúi đầu, dáng vẻ ủ rũ… Chương Bách Ngôn vỗ vai cậu: “Sau này sẽ tốt thôi, bây giờ em phải bắt đầu tập sống một cuộc sống mới, em vẫn không quên được những thứ đó thì người khác làm sao quên được?”
Tiểu Tần Phấn còn nhỏ tuổi nên không thể hiểu hết được.
Chương Bách Ngôn liền đưa cậu xuống lầu, dẫn cậu theo trộn xi măng, đưa cậu đi làm việc nặng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tần Phấn toàn là bùn, nhưng lại cười rất vui vẻ.
Trong lúc đó, Tần Dụ tới đưa nước cho bọn họ, lúc Chương Bách Ngôn uống nước, nhìn cậu ngồi xa xa, anh nhẹ nhàng nói: “Thật ra thằng bé rất tốt, rất nghe lời.”
Tần Dụ không lên tiếng.
Chương Bách Ngôn ôm vợ, anh hạ giọng nói khẽ: “Thật ra em không đành lòng đưa thằng bé đến nơi đó phải không? Để khỏi bị mất mặt nên mới cố ý để thằng bé chọn! Tần Dụ… Tội tình gì phải thế chứ! Anh nhìn ra được thằng bé rất thích em.”
Bình thường Tần Dụ đều rất dịu hiền, nhưng chuyện này, anh có khuyên nữa cũng vô dụng.
Cô vẫn lạnh nhạt với Tần Phấn.
Nhưng lạnh nhạt thì lạnh nhạt, cơm ăn áo mặc và cả đồ dùng học tập, cái gì nên có thì cô cũng không hà khắc với cậu, lúc chiều đều đã chuẩn bị cho cậu đầy đủ tất cả.
Bữa tối, ăn cá hấp ở bên ngoài, ăn không hết Tần Dụ còn gói lại.
Chương Bách Ngôn cho rằng cô cần kiệm đến mức này, đang định nói thì cô lại lấy thịt cá và xương cốt còn lại tráng qua nước vài lần rồi ngâm cơm trắng thêm mấy con tôm bóc vỏ, sau đó đi xuống lầu cho mèo ăn.
Tiểu Tần Phấn đi cùng cô, khu chung cư cũ kỹ không có đèn, Tiểu Tần Phấn bật đèn pin.
Mấy con mèo hoang đang tranh giành thức ăn.
Tần Dụ lẳng lặng nhìn, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: “Cậu đừng tưởng rằng cậu đi theo tôi thì tôi sẽ thích cậu! Tôi chăm sóc cậu giống như việc cho mấy con mèo này ăn vậy, chỉ là thương hại mà thôi.”
Tiểu Tần khịt mũi.
Ít nhiều gì thì cũng hơi buồn.
Nhưng lúc Tần Dụ rời đi, cậu vẫn chạy tới bên cạnh cô, cẩn thận vịn cánh tay cô còn gọi chị, bảo cô cẩn thận một chút, ánh mắt Tần Dụ đỏ lên: “Không được gọi tôi là chị.”
Tiểu Tần Phấn đứng tại chỗ, hồi lâu sau cậu cắn môi.
“Vậy em có thể gọi là mẹ không?”
“Em gọi chị là mẹ, gọi anh là bố.”
…
Tần Dụ sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng: “Bố tôi vốn là giáo sư nổi tiếng, đến tận sau này mới kinh doanh, còn mẹ cậu dù sao cũng là một sinh viên ưu tú! Sao lại sinh ra một đứa ngốc nghếch như cậu chứ!”
Cô đi nhanh hơn.
Tiểu Tần Phấn sợ cô chạy, nhanh chóng đuổi theo cô... như là kẹo mạch nha!
Về đến nhà, Chương Bách Ngôn đã trang trí xong căn phòng nhỏ.
Mọi thứ bên trong đều mới.
Căn phòng có diện tích chưa tới 8 mét vuông, vô cùng ấm áp, ga giường cũng là thuyền hải tặc mà con trai thích... Tần Dụ nhìn một lát, cô đoán đây là thứ Chương Bách Ngôn yêu thích khi còn nhỏ, chỉ là hiện tại đang dời lên người Tần Phấn mà thôi.
Cô nhìn một lát rồi xoay người trở về phòng ngủ.
Lúc đầu Tiểu Tần Phấn rất vui, bây giờ lại cúi đầu, Chương Bách Ngôn ngoắc cái đầu nhỏ của cậu: “Sao uể oải thế này? Đàn ông con trai không thể như vậy được! Muốn làm con trai anh cũng không dễ như thế đâu.”
Tiểu Tần Phấn đỏ mặt.
Lần đầu cậu tỏ ra hung dữ: “Em không muốn gọi anh là bố đâu!”
Chương Bách Ngôn chỉ cười.
Anh nhìn Tiểu Tần Phấn làm bài tập, có lẽ là trong nhà xảy ra biến cố nên viết không được tốt lắm... Nhưng anh cũng không nói gì thêm, anh nghĩ dù sao cũng phải cho người ta một ít thời gian thích ứng.
Trong căn nhà này, tất cả mọi người đều cần được chữa trị.
Anh, Tần Dụ... Hiện tại lại có thêm một Tiểu Tần Phấn.
Chỉ có con của anh và Tần Dụ là sinh ra bình thường, không buồn không lo...