Vợ chồng chưa cưới cũ gặp nhau nhưng không nói gì.
Thậm chí Cố Trường Khanh còn không mở miệng được, hỏi về chuyện liên quan đến Lục Khiêm.
Cuộc đời hắn đã chơi bời với rất nhiều người, nhưng thật ra trong lòng của hắn biết, ngoài việc đánh mất ôn Noãn, hắn cũng bỏ lỡ Hoắc Minh Châu.
Bây giờ gặp lại, hắn dường như cảm giác đã qua mấy đời vậy.
Còn Hoắc Minh Châu đã buông xuống.
Cò ấy che ngực, gặt đau với ôn Noãn: “Em đi đổi bộ khác!”
Ôn Noãn gặt đầu cười nhẹ.
Sau đó, cô nhìn thấy vê mặt buồn bã thất vọng của Cố Trường Khanh, cò không nói gì, có vài người chính là nhưvậy, khi đánh mất rồi mới cảm thấy tiếc nuối.
Cố Trường Khanh vội vã dắt bạn gái rời đi, thậm chí đến cá váy dự tiệc cũng không thử.
Bước ra cửa, vừa vặn gặp phải Hoâc Minh.
Hoắc Minh dừng xe, nheo mắt nhìn qua Cố Trường Khanh… Hai người đàn òng lướt qua nhau!
Đợi đến khi anh bước vào cửa hàng, ôn Noãn đang ngồi uống trà, trén tay lặt một quyến tạp chí.
Hoắc Minh ngồi bên cạnh cò: “Gặp lại người yêu cũ mà em vẩn rất bình tĩnh!”
Ôn Noãn vẫn lật xem tạp chí, thản nhiên nói: “Tòi và anh cũng là người yêu cũ!… A, tòi quên chúng ta đã đãng ký kết hòn, vậy chính là chồng cũ chứ!”
Hoắc Minh tức đến cười.
Anh trầm giọng nói: “Tối qua em cũng thê’
này, còn mạnh miệng sao?”
Phụ nữ tranh cãi với đàn ông, cuối cùng vần thua thiệt.
Ôn Noãn nhớ lại dáng vẻ không chịu nổi của mình đém qua, không khỏi đỏ mặt, mắng anh một càu: “Đồ lưu manh!”
Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh cởi nút áo tây trang, cầm lấy cuốn tạp chí trong tay cò, mở ra: “Cái này cũng không tệ!”
Ôn Noãn không tiếp tục tranh luận với anh.
Cô nghiêng người qua.
Hoắc Minh nắm hai vai của cò, hơi nghiêng đau chăm chú nhìn vẻ mặt của cô, không nhịn được thì thầm: “Sau khi tiệc tối kết thúc chúng ta về nhà, em mặc bộ váy này cùng làm với anh.”
Ôn Noãn đỏ mặt, cò biết rõ anh chính là mang tâm tưu ám.
Nhưng cô cũng thích chiếc váy dự tiệc này.
Gu thấm mỹ của Hoắc Minh quá thật là đắng cấp.
Cò chỉ vào tạp chí, nhờ nhân viên phục vụ giúp cò tìm bộ lễ phục, nhưng lúc mặc thử cò không cho Hoắc Minh nhìn… ỏn Noãn cảm thấy cho dù là vợ chồng, người yêu, cũng nên có vài điểm mới mẻ.
Chọn lựa váy xong, Hoắc Minh Châu về nhà trước.
Hoăc Minh dẫn theo ôn Noãn và Tiếu Hoắc Tây đến chụp ảnh đại diện cho tập đoàn Tây Á.
Ôn Noãn hơi chần chừ một chút.
Hoắc Minh hiểu tâm tư của cô, anh cầm lái tập trung nhìn con đường phía trước, hỏi cò vò cùng dịu dàng: “ón Noãn, chẳng lẽ con người anh không đáng giá đế em dũng cảm một lần nữa?”
Anh sợ Tiếu Hoắc Tây nghe thấy, lại trầm giọng nói: “Đồng ý theo anh, không chịu làm chứng nhận với anh sao?”
Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, yén lặng chăm chú nhìn anh.
Đúng lúc đèn đỏ.
Anh nghiêng người qua, nắm chặt tay cõ nói rất dịu dàng: “ôn Noãn, chúng ta có thế vừa làm vợ chồng vừa yéu thương nhau! Anh không chỉ muốn thân thể của em, anh còn muốn dành lấy em bằng nhiều cách khác… Cho anh cơ hội, đừng có từ chối anh!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng giữtay của anh.
Nếu cò không cho cơ hội, sao có thế nằm trên giường của anh, sao có thế đế anh tùy ý làm bậy với cò, thậm chí còn không tức giận, cũng không cãi vã với anh.
Hoẩc Minh nghiêng đầu nhìn cò.
Ánh mắt của anh dịu dàng: “Lân này chỉ có chúng ta!”
Tiểu Hoắc Tây ngồi ở phía sau, yên lặng lăng nghe.
Cõ bé giống như…muốn có mẹ!
Lễ kỷ niệm tròn một nám của tập đoàn Tây Á, đăng ânh quảng cáo của còng ty.
Khác biệt so với trước đó, trước đó đều là chụp một mình Hoăc Minh, lần này bộ phận PR của Tây Á tung ra bộ ảnh chụp gia đình của Tống Giám đốc.
Văn phòng Tổng Giám đốc của Tây Á.
Ôn Noãn ôm Tiểu Hoắc Tây ngồi trên ghế só pha, cõ vốn đoan trang dịu dàng, khuôn mặt nhỏ bé Tiểu Hoắc Tây cũng cố bình tĩnh, nở nụ cười kiêu ngạo.
Hoắc Minh đứng ở phía sau ghế sò pha, tay khoác lèn vai của ôn Noãn.
Ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng.
Hình ảnh này, bất kì ai cũng nhìn ra được Tống Giám đốc Tây Á yêu vợ mình!
Tám giờ, khách sạn Tây Á.
Khách khứa đông đúc, hầu như những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố B đều tham gia.
Hoăc Minh đứng trên sán khấu phát biếu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua ôn Noãn, ánh mắt của anh hoàn toàn là ánh nhìn của người đàn ỏng dành cho người phụ nữ, rất dễ khiến người khác suy đoán lung tung.
Đêm nay cỏ rất đẹp.
Chiếc váy tơ tằm màu xanh lục dài ôm lấy đường cong hoàn mỹ, vòng eo thon thả, hoàn toàn nhìn không ra cô đã từng sinh con.
Anh có thể ôm bằng một tay.
Bờ lưng mảnh khảnh, đường cong càng tuyệt đẹp hơn…
Hoắc Minh nói xong, người chủ trì vò cùng xúc động nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoẩc của chúng ta!”
Hoắc Minh mỉm cười: “Tòi là của bà Hoắc!”
Tất cả mọi người giật mình, không ngờ rẳng dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng này của Hoâc Minh, không phải trên báo chí nói anh rất giữ mình trong đời sống cá nhân, không đến gần phụ nữ đẹp sao?
Lúc đám người đang ngấn ngơ, Hoắc Minh chạy xuống phía dưới.
Anh nhìn ôn Noãn, lịch sự mỉm cười: “Bà Hoắc, anh có thế mời em nhảy một điệu không?”
Ôn Noãn nhìn dáng vẻ háng hái tràn đầy nâng lượng của anh, cò giật mình.
Cõ theo anh lúc 24 tuổi, trong nãm năm này đăng ký kết hòn rồi sinh Tiếu Hoắc Tây, nhưng hòm nay mới được coi là chính thức công khai quan hệ giữa bọn họ…
Không phái cò không rung động.
Bài hát kia chính là bài « Sonate Ánh Trăng », anh ôm cô khiêu vũ, không cần kỹ thuật nhảy gì, cũng chỉ ôm nhau… Không biết nhảy bao lâu, Hoâc Minh nâng mặt cò lên, nhẹ nhàng hòn xuốnq.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK