Một nhà ba người hiếm khi có thời gian ấm áp như vậy.
Mắt Minh Châu hơi nóng lên.
Cô đã từng yêu Lục Khiêm hết mình, cũng từng hận ông sâu sắc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể lừa dối bản thân được nữa.
Những năm qua cô vẫn luôn chờ đợi ông.
Cô đang đợi Lục Khiêm, chờ ông cho cô một ngôi nhà…
Từ xưa đến giờ Minh Châu chưa bao giờ biết giấu cảm xúc, vui vẻ thì vui vẻ, lúc buồn cũng thể hiện ra mặt luôn.
Tiểu Thước Thước đi đến kéo tay cô, ngẩng đầu mềm mại hỏi: “Sao mẹ lại khóc?”
Minh Châu hơi khó chịu.
Giọng nói của cô dính lên mũi: “Mẹ không khóc!”
Tiểu Thước Thước còn định nói thêm gì, Lục Khiêm quay người ôm cậu bé lên, hôn một cái: “Bố đưa Thước Thước nhà chúng ta đi đến trường mầm non nhé!”
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.
Lục Khiêm lại nghiêng đầu nói với Minh Châu: “Đỏ hết cả mắt rồi, em đi rửa mặt chỉnh trang lại đi, cô gái nhỏ đi ra ngoài phải thật xinh đẹp chứ.”
Cô gái nhỏ…
Hoắc Chấn Đông trợn tròn mắt: Tên Lục Khiêm không biết xấu hổ này!
Minh Châu cũng hơn ba mươi tuổi rồi.
Nhưng bà Hoắc lại không khỏi cảm động, lặng lẽ lau nước mắt.
Dù trong nhà không thiếu một phòng cho Minh Châu và Thước Thước nhưng bà vô cùng hy vọng Minh Châu và Thước Thước có thể có được hạnh phúc, bây giờ cuối cùng Lục Khiêm cũng có thể buông bỏ tất cả, sao bà có thể không vui được?
Bà Hoắc mỉm cười: “Sau khi học xong thì về ăn cơm đi, mẹ sẽ xuống bếp nấu vài món.”
Lục Khiêm cực kỳ tự nhiên nói: “Cảm ơn mẹ.”
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.
Minh Châu thì hơi xấu hổ, liếc đôi mắt đỏ nhìn ông một cái, nói khẽ: “Đã già rồi còn không đứng đắn.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ông nhẹ nhàng vỗ đùi cô, nói: “Đi lên chuẩn bị nhanh lên.”
Có bố mẹ ở đây nên Minh Châu không dám làm loạn, đành phải lên tầng chuẩn bị.
Lục Khiêm muốn ôm Thước Thước lên xe, nhưng dường như nhóc con cứ dính lên người ông, ôm cổ ông không chịu thả: “Bố, về sau con có thể gọi bố là bố sao?”
Lục Khiêm hôn lên đầu mũi nhọn của cậu bé, gật đầu.
Khuôn mặt của Thước Thước như đúc ra từ khuôn của nhà họ Lục, nhìn cậu bé rất giống ông.
Lúc này ông đang ôm đứa con trai mềm mại của mình mà thấy như đang nằm mơ.
Niềm vui to lớn tràn ngập trong ông.
Cảm giác này không hề thua kém cảm giác khi ông và Minh Châu thân mật tối qua.
…
Rất nhanh sau đó, Minh Châu đã xuống tầng.
Lục Khiêm thả con trai xuống, mở cửa xe cho cô để cô ngồi cạnh mình.
Cô luôn có ảo giác rằng ánh mắt của Lục Khiêm cực kỳ dịu dàng.
“Em thắt chặt dây an toàn vào.” Ông nhắc nhở.
Minh Châu vội vàng thắt lại, không dám nhìn ông.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nhấn ga, chở vợ con sang trường mầm non. Tiểu Thước Thước rất hào hứng, nhưng tâm trạng của người lớn thì rất phức tạp.
Hình như đây là lần đầu tiên ba người một nhà bọn họ lần đầu ra ngoài riêng với nhau.
Không cần tránh người ngoài!
Minh Châu thấy rất xúc động, Lục Khiêm thả lái một lát, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô thấp giọng hỏi: “Buồn ngủ à? Tối qua em mệt lắm sao?”
Minh Châu: …
Lỗ tai Tiểu Thước Thước ở phía sau rất thính: “Sao mẹ lại mệt vậy?”
Minh Châu không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Lục Khiêm nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng cười một tiếng nhìn rất đáng ghét.
Tiểu Thước Thước hơi ngớ ngẩn, lại nói một mình: “Hoắc Tây nói bác gái luôn rất mệt, đều tại bác trai luôn bắt nạt bác ấy, làm bác khóc.”
Mặt Minh Châu nóng đến hoảng hốt.
Lục Khiêm nắm lấy tay lái, vui vẻ nói: “Hoắc Tây biết nhiều thật đấy, nhưng bé con đó rất ranh ma tinh quái. Con trai của chúng ta hơi ngốc giống em, mấy chuyện này vẫn phải để người bố như anh dạy.”
Con người này được tiện nghi còn khoe mẽ, Minh Châu rất tức giận.
Cô không chịu trả lời.
Chiếc xe màu đen di chuyển ổn định, nửa tiếng sau xe đã đến trước cổng một trường mầm non cao cấp.
Xe dừng lại.
Lục Khiêm xuống xe, mở cửa phía sau ôm nhóc con xuống, Thước Thước được ông ôm mặt đỏ lên: “Ngày mai con có thể đến trường mầm non không?”
Lục Khiêm mỉm cười.
Ông ôm con trai và tự nhiên dắt tay Minh Châu.
…
Trường mầm non này là một trường tư thục đắt đỏ.
Thư ký Liễu đã liên hệ rồi. Nhưng dù với thân phận của Lục Khiêm vẫn phải đưa con trai đến phỏng vấn, bố mẹ cũng phải phỏng vấn nữa.
Cuối tuần, chỉ có mấy thầy cô ở trong trường.
Tiểu Thước Thước được phát một tờ giấy thi.
Còn Lục Khiêm và Minh Châu được đưa đến phòng hiệu trưởng.
Nữ hiệu trưởng đã gần sáu mươi tuổi nghiêm túc nhìn kỹ đôi nam nữ trước mặt, rồi lại nhìn sổ hộ khẩu của Lục Thước.
Bố: Lục Khiêm
Mẹ: Hoắc Minh Châu
Cột thân phận của hai bên đều là chưa lập gia đình.
Hiệu trưởng ngước đôi mắt lão nhìn hai người bọn họ, sau đó hỏi: “Ông là ông Lục làm ngành hàng không vũ trụ của thành phố C sao?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Đúng vậy!”
Hiệu trưởng không để ý đến ông, chỉ lật tài liệu đọc tiếp, sau khi xem hết bà ấy mới hỏi một câu không thể giải thích được: “Sao hai người lại không kết hôn vậy?”
Lục Khiêm nhìn Minh Châu.
Đó, lại khóc rồi.
Ông nhẹ nhàng ôm vai cô, nói: “Năm sau chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới!”
Hiệu trưởng chỉ ngồi im không nói.
Lục Khiêm đứng đó mãi cho đến khi Tiểu Thước Thước cầm một tờ giấy thi chạy đến, đưa cho hiệu trưởng: “Bà ơi, cháu làm xong rồi!”
Lục Khiêm muốn chỉnh lại cậu bé.
Nhưng nữ hiệu trưởng lại cười híp mắt, một tay ôm cậu nhóc lên đầu gối, từ ái nói: “Để bà xem xem bảo bối của chúng ta làm có tốt không nào.”
Tiểu Thước Thước được người khác đối xử dịu dàng như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.
Lục Khiêm bỗng nhiên bình tĩnh lại, đúng vậy, ông lo lắng gì chứ!
Đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, sao ông lại lo lắng vì chuyện trẻ con đi học này. Thước Thước đẹp như vậy, lại được người khác yêu thích, cần gì phải sợ không có chỗ học?
Bên kia, Tiểu Thước Thước ở trong ngực hiệu trưởng.
Bài thi cậu bé làm cũng không quá xuất sắc nhưng cậu bé rất ngoan, rất nghe lời.
Hiệu trưởng nói xong thì cậu bé cũng hiểu rõ.
Còn mơ mơ hồ hồ hôn người ta.
Khuôn mặt hiệu trưởng rất dịu dàng, cũng hôn cậu nhóc trắng trẻo.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu.
Khi người mẹ đã cực kỳ căng thẳng, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Lục Khiêm lặng lẽ nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: “Sợ gì chứ, con trai do chúng ta sinh ra sẽ không kém đâu.”
Minh Châu không nói gì, đôi mắt long lanh.
Hiệu trưởng vẫn ôm Tiểu Thước Thước, ngước mắt nhàn nhạt mở miệng: “Thứ Hai đưa cậu bé đến đây đi! Cậu bé rất ngoan.”
Cô thả Thước Thước xuống.
Cậu nhóc lại như con gấu koala trèo lên người Lục Khiêm, hiệu trưởng cười nói: “Cậu bé rất thích bố! Ông nên quan tâm cậu bé nhiều hơn!”
Lục Khiêm gật đầu.
Khi bọn họ ra ngoài, Minh Châu vỗ mặt: “Thế là xong rồi à?”
“Em còn muốn thế nào nữa?” Lục Khiêm mỉm cười.
Minh Châu không nói gì.
Cô nghĩ: Cuối cùng cũng có cảm giác vui vẻ của việc có bố mẹ rồi. Về sau trong mỗi giai đoạn trưởng thành của Thước Thước, Lục Khiêm và cô đều sẽ có mặt cùng nhau!