Khi hai vạch đỏ xuất hiện trên que thử thai, cô nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu.
Cô lại mở một hộp khác, thử lần nữa.
vẫn là hai vạch đỏ.
Cô có thai! Đứa con của chương Bách Ngôn.
Toàn bộ sức lực trong cơ thể Lục u như bị rút cạn, cô ngã ngồi xuống bồn cầu, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng giây phút này cô vẫn cảm thấy tim mình như nghẹn thắt lại.
Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra.
Diệp Bạch đứng ở ngoài.
Lục u nghe tiếng thì ngước mắt nhìn vào mắt anh… Im lặng nhìn khoảng mười giây, Diệp Bạch đến trước mặt cô, nhẹ nhàng vươn tay đặt lên đầu nhỏ của cô, ôm vào trong lòng.
Mũi Lục u hơi xót: “Diệp Bạch.”
Diệp Bạch “ừ” một tiếng, lát sau anh mới thấp giọng nói: “Nếu kết hôn, có lẽ không đợi được đến mùa thu rồi. Lục u, tháng sáu chúng ta tổ chức hôn lễ có được không?”
Anh nói chuyện nhẹ nhàng, không có gì thay đối so với trước.
Cũng giống như trước đây, Lục u gây ra một
mối họa nhỏ, Diệp Bạch chịu trách nhiệm dọn dẹp mọi chuyện.
Lục u ngẩng đầu nhìn anh.
Diệp Bạch ôm cô vào lòng, sau đó cúi xuống, hai người lặng lẽ ôm nhau… Mãi một lúc lâu anh mới lên tiếng: “Sáng mai đến bệnh viện kiếm tra, sau đó nói với người nhà đứa bé này của anh.”
Lục u lo lắng.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng của anh còn dịu dàng hơn cả màn đêm: “Bố mẹ anh sẽ không ở chung với chúng ta, một năm gặp không tới hai lần, họ sẽ không phát hiện, còn phía bên này… Anh nghĩ cho dù anh trai em có nhìn ra chút gì đó thì cũng sẽ không nói ra đâu. Lục u, khi con ra đời, ai nuôi thì là con của người đó, không liên quan gì đến huyết thống.”
Dù sao thì Lục u vẫn sợ anh tủi thân.
Diệp Bạch xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, thở dài: “Anh không muốn buông bỏ hạnh phúc đã có trong tầm tay.”
Đêm đó, họ gần như không ngủ được.
Hai người nằm trên một chiếc giường, đắp chăn nói chuyện, trong đêm tối, Diệp Bạch luôn nắm tay cô… Vậy nên Lục u mới không gặp ác mộng.
Sáng sớm, Diệp Bạch đưa cô đến bệnh viện kiếm tra.
Xét nghiệm máu dương tính, thai được tám tuần.
Lục u cầm giấy xét nghiệm, đọc đi đọc lại vô số lần, Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: “Trở về từ từ đọc.”
Lục u cảm thấy dường như Diệp Bạch còn dễ chấp nhận sự thật này hơn cả cô.
Diệp Bạch ôm eo cô: “Đến quầy thuốc lấy vitamin B9!”
Lục u không hiểu những thứ này, nhưng đêm qua Diệp Bạch đã tra Google được rất nhiều kiến thức, là đàn ông, nếu nói anh không có chút cảm giác nào thì chắc chắn là giả, nhưng chuyện đã xảy ra, anh không muốn mất đi Lục u.
Đứa bé này, anh sẽ xem nó như Tiếu Lục u mà yêu thương.
Đến quầy thuốc, họ bất ngờ đụng phải Chương Bách Ngôn.
Chương Bách Ngôn đi gặp bác sĩ cùng mẹ Chương, họ cũng đến lấy thuốc, hai bên chạm mặt nhau… bầu không khí vô cùng quái lạ.
Nhất là mẹ Chương.
Bà ta không ngờ lại có thể gặp được Lục u, lúc trước khi yêu cầu Lục u rời khỏi Chương Bách
Ngôn, bà ta vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, nhưng không ngờ vẫn gặp lại.
Có vẻ như cô đang sống rất tốt, người đàn ông bên cạnh cũng cao lớn rắn rỏi.
Mẹ Chương cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì Chương Bách Ngôn sống không tốt, mặc dù có Từ Chiêm Nhu ở bên cạnh. Nhưng mẹ Chương không phải kẻ ngốc, con trai bà ta luôn buồn fâu, còn cô gái Lục u này lại trở thành hoa có chủ.
Mẹ Chương lên tiếng, giọng điệu đâm chọt: “Đã lâu không gặp, cô Lục! Đây là chồng cô à?”
Sắc mặt Lục U tái nhợt.
Cô nhìn hai mẹ con phía đối diện, trên tay còn cầm giấy xét nghiệm.
Chương Bách Ngôn đang định khuyên mẹ mình rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy tờ giấy xét nghiệm trong tay Lục u… Anh ta chưa có vợ, nhưng cái hàng chữ lớn kia anh ta vẫn biết đọc.
Lại nhìn thấy cử chỉ bảo vệ của Diệp Bạch, máu trong người Chương Bách Ngôn gần như đông cứng lại.
Giấy xét nghiệm bay khỏi tay Lục u.
Cô định nhặt lên nhưng trước mặt đã có một bàn tay thon dài khác hành động trước, là
Chương Bách Ngôn.
“Mang thai tám tuần!”
Chương Bách Ngôn lẩm bấm bốn chữ đó, sau khi lặp lại vài lần, anh ta ngước lên nhìn Lục U: “Mang thai tám tuần! Xem ra sau đêm đó, cô Lục đã qua lại với Tổng Giám đốc Diệp rồi! Vậy là mới vừa xuống khỏi giường của tôi đã lập tức leo lên giường Tống Giám đốc Diệp à? Nghe nói hai người còn sắp kết hôn nữa, chúc mừng nhé.”
Mẹ Chương là người đầu tiên không còn nghe lọt lổ tai.
Giọng bà ta khàn khàn: “Bách Ngôn, con có biết mình đang nói gì không? Một người phụ nữ như vậy làm sao xứng bước vào cửa nhà họ Chương chúng ta! Con nói đi, con không có quan hệ gì với cô ta cả!”
Tựa như không nghe thấy gì, Chương Bách Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào Lục u.
Đáng lẽ anh ta phải buông bỏ từ lâu rồi.
Nhưng khi nhìn thấy cô có một chuyện tình đẹp như vậy, anh ta lại cảm thấy ghen tị và oán hận… Cô dựa vào đâu mà lại buông tay nhanh như vậy, thế thì nỗi hận thù suốt những năm qua của anh ta có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Lục u tái nhợt.
Môi cô run run nhưng không thể thốt ra
được chữ nào.
Là lỗi của cô sao?
Rõ ràng là cơ thể cô đã không còn thích hợp cho việc sinh đẻ nữa, rõ ràng là sau đêm đó anh ta đã ép cô uống thuốc ngừa thai, nhưng ngay tại lúc tình cảm giữa cô và Diệp Bạch trong giai đoạn tốt nhất, đang chuẩn bị chuyện cưới gả thì cô lại mang thai đứa con của anh ta.
Bổ của con mình, chữ nào chữ nấy đều làm khó cô.
Lục u cụp mắt cười khẽ một tiếng: “Cảm ơn Tống Giám đốc chương đã chúc phúc, tôi và Diệp Bạch xin nhận lấy.”
Cô nhẹ nhàng khoác tay Diệp Bạch, giống như đang nói với chính mình mà cũng giống như nói cho Chương Bách Ngôn nghe: “Tôi đã có thai, tôi sẽ chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt, không phiền Tống Giám đốc chương phải hao hơi tốn sức! Sau này Tổng Giám đốc Chương chỉ cần quan tâm người bên cạnh mình, không cần phải lo cho người khác đâu! Còn bác gái Chương nữa, bà cũng yên tâm đi… Đã nhiều năm tròi qua, tôi không còn một chút suy nghĩ gì với Chương Bách Ngôn nữa, trước đây còn trẻ vô tri, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”
Lục u nói xong lại nhẹ nhàng mỉm cười.
Cò ngẩng đầu nhìn Diệp Bạch, dịu dàng nói:
“Chúng ta đi lấy Vitamin B9.”
Diệp Bạch im lặng nhìn cô chăm chú, Lục u cười nhạt, anh vươn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của cô… rất dịu dàng và cưng chiều.
Họ đi bộ đến quầy thuốc, lấy Vitamin B9 rồi rời đi.
Chỉ còn lại hai mẹ con Chương Bách Ngôn.
Mẹ Chương vẫn lải nhải không ngừng: “Đúng là không thể hiểu nổi! Cậu trai đó nhìn không tệ, sao lại dính vào nhà họ Lục vậy chứ, cô gái đó đã bị con ngủ qua rồi mà.”
“Mẹ!” Giọng điệu chương Bách Ngôn nghiêm nghị làm cho mẹ Chương sợ hết hồn, sau khi bình tĩnh lại, bà ta lại bắt đầu nói: “Khi nào thì con và Từ Chiêm Nhu mới kết hôn, bụng của họ Lục kia cũng lớn rồi, vậy mà con vần là một người độc thân, mẹ thấy con không đáng bị thế! Nhưng mà nhà họ Lục làm nhiều việc xấu như vậy, không biết đứa con sinh ra có vấn đề gì hay không nữa.”
Chương Bách Ngôn nghe mà nhức đầu, đưa bà ta lên xe, đóng cửa lại bảo tài xế lái đi.
Mẹ Chương hạ kính xe xuống: “Bách Ngôn, con không đi sao?”
Trời tháng Tư, Chương Bách Ngôn đứng dưới ánh mặt trời, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Con muốn yên tĩnh một lát.”
Mẹ Chương còn muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt của anh ta lại không dám mở miệng.
Bà ta cảm thấy chương Bách Ngôn không vui là lỗi do Lục u.
Nếu năm xưa Lục u không theo đuối Bách Ngôn thì bây giờ sao Bách Ngôn lại đau khổ đến vậy?
Xe chạy đi.
Chương Bách Ngôn mất đi trọng tâm, anh ta bèn ngồi xuống bệ xi măng của luống hoa bên cạnh, một lúc lâu không phát ra tiếng nào… Đến khi toàn thân có cảm giác trở lại, anh ta mới móc một điếu thuốc từ trong túi áo ra từ từ hút.
Anh ta không thể nghĩ được gì, trong đầu chỉ có mấy chữ.
Lục u có thai rồi!
Anh ta nhắm mắt lại, cô thật tàn nhẫn, chân trước vừa cắt đứt sạch sẽ với anh ta thì chân sau đã sinh con cho Diệp Bạch… Chỉ có mình anh ta là vẫn cho rằng trong lòng cô còn có mình.
Chương Bách Ngôn, mày thật là nực cười!
Lục u mang thai, tạm thời chưa thể ra nước ngoài.
Ngày hai mươi tám tháng tư, cô và Diệp
Bạch tố chức lễ đính hôn tại một nhà thờ lớn nhất thành phố B… Đơn giản nhưng hoành tráng, tất cả những người trong giới đều đến.
Chương Bách Ngôn không đến.
Anh ta nhìn thấy ảnh đính hôn của Lục u và Diệp Bạch trên báo, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục u mặc váy cưới, cô nhỏ nhắn đáng yêu tựa vào người Diệp Bạch.
Chương Bách Ngôn nâng ly cười khẽ: “Duyên trời tác hợp.”
Chất lỏng màu vàng, hết ly này đến ly khác.
Anh ta vừa hận Lục u, vừa không nhịn được nghĩ rằng, nếu… nếu như bọn họ không có gia thế như vậy thì chẳng phải sau khi tốt nghiệp đại học họ đã kết hôn rồi sao.
Vậy thì dù cho không có nhiều tiền, anh ta vẫn có thể nuôi được Lục u.
Nhưng mà, không có nếu như…
Chương Bách Ngôn đã uống nhiều, quản lý thấy anh ta đau buồn nên gọi một cô gái đến bên cạnh anh ta… Dáng vẻ hơi giống Lục u, Chương Bách Ngôn đã uống say, anh ta đè cô gái đó xuống ghế sa lon, nhìn chằm chằm cô ta bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Quản lý nghĩ rằng chuyện đã thành.
Nưng một giây tiếp theo, Chương Bách Ngôn
lại đẩy cô ta sang một bên, anh ta vừa thở hổn hến vừa nói mê sảng.
“Cô ấy sắp kết hôn rồi! Sao có thể đến đây!”
Giữa ban ngày, Chương Bách Ngôn vào câu lạc bộ đập tung ba phòng bao.
Quản lý không biết danh tính của anh ta, báo cảnh sát.
Bên cảnh sát thấy chương Bách Ngôn hơi quen, lập tức gọi điện thoại cho Lục Thước: “Tổng giám đốc Lục, em rể của anh lại vào cục rồi, làm theo lệ thường hay anh sẽ đến đón người?”
Lục Thước đang dự tiệc!
Anh cầm điện thoại bước ra ngoài, chọn một nơi vắng vẻ rồi văng ngay một câu chửi thề: “Cút đi! Ông đang dự lễ đính hôn đây này, em rể tôi đang uổng rượu giao bôi với em gái tôi, đâu ra một đứa em rế nữa.”
“Là cái vị Tống giám đốc Chương tuấn tú lịch sử kia đó!”
Chương Bách Ngôn?
Lục Thước đá đá đầu lưỡi, một lúc sau mới nói: “Lát nữa tôi sẽ tới.” Nói xong thì cúp điện thoại.
Vừa quay người lạ đã thấy Lục Huân đứng ở phía sau, vẻ mặt lo lắng.
Lục Thước nhéo nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài một lát!”
Lục Huân kéo anh lại.
Lục Thước lẳng lặng nhìn cô, Lục Huân cân nhắc một lúc rồi mới khàn giọng nói: “Lục Thước, em biết mình rất ngốc, cho nên tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do anh và mẹ làm chủ. Nhưng mà… nhưng mà Lục u cũng là em gái của em, em cảm thấy mình có quyền lên tiếng, em ấy thích Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng thích đứa nhỏ, anh không cần…”
Cô không thể nào nói hết câu.
Lục Thước nhìn cô chằm chằm.
Dưới ánh đèn pha lê, đôi mắt đen của anh cũng lóng lánh, hồi lâu sau anh mới cười nhạt: “Anh chỉ đi bảo lãnh thôi, sẽ không có chuyện gì đâu! Này, chị dâu phải làm gương đấy, lát nữa nhất định phải đưa cho Lục u một bao lì xì lớn làm phí nuôi con.”
Lục Huân ngưỡng mộ: “Lục Thước, anh tốt quá!”
Lục Thước đột nhiên bước lên ôm lấy cô.
Anh nhớ tới trước đây khi mình muốn trả thù cô, anh đã cố tình tiếp cận, làm cho cô thích mình, sau đó lại bỏ rơi cô… Bao nhiêu lần tỉnh mộng giữa đêm, anh vẫn có thể nhớ rõ đêm đó, Lục
Huân khóc lóc cầu xỉn anh đừng đi trong mưa.
Nhưng anh vẫn bỏ đi.
Lục Thước hôn lên tóc vợ mình, khàn giọng nói: “Anh không tốt chút nào! Tiểu Huân của chúng ta mới tốt!”
Lục Huân hơi xấu hố.
Lục Thước lại hôn cô một cái: “Yên tâm, chút nữa anh về ngay.”
Nhưng Lục Thước không bảo lãnh cho Chương Bách Ngôn, trước khi anh đến thì nhà họ Chương đã cho người bảo lãnh anh ta rồi. Lục Thước đứng trước đồn cảnh sát, yên lặng hút hai điếu thuốc, anh nghĩ có lẽ đã ổn cả rồi.
Quả nhiên, ngày hôm sau Chương Bách Ngôn đã xử lý mọi chuyện sạch sẽ.
Anh ta không dây dưa với Lục u nữa.
Cũng không đến nhà họ Lục gây khó dễ, cứ vậy mà quay lại với cuộc sống bình thường.
Tháng Năm, tin tức anh ta kết hôn với Từ Chiêm Nhu lan truyền, giới thượng lưu lớn như vậy, nghe nói loáng thoáng là mẹ Chương đã dùng cái chết ép buộc, uống gần nửa lọ thuốc ngủ… Chương Bách Ngôn đứng trước giường bệnh đồng ý kết hôn.
Mỗi người dường như đều đã có đích đến.
Cuộc sống bình thường trở lại.
Tháng Sáu, Lục u và Diệp Bạch vẫn chưa thể kết hôn, đứa trẻ xảy ra nhiều chuyện, Diệp Bạch nói cứ sinh ra trước rồi hẵng kết hôn… Lúc này bụng của Lục u đã hơi nhô lên.
Cô mơ hồ cảm thấy đây là con gái…
Cuối tháng Sáu, cô gặp cô Hồ trong một salon, cũng gặp phải Chương Bách Ngôn và Từ Chiêm Nhu.
Họ đang thử áo cưới.
Theo lẽ thường thì sắp kết hôn Từ Chiêm Nhu phải vui vẻ, nhưng thay vào đó, trông cô ta lại già nua u ám, sắc mặt rất kém, thậm chí họ không giống với một cặp vợ chồng sắp cưới mà lại giống một cặp oan gia.
Lục u chỉ nhìn hai giây rồi quay đi.
Bụng dưới đột nhiên có động tĩnh, đây là lần đầu tiên thai nhi cử động…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK