Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn dựa vào lòng anh.
Hoắc Minh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cách một lớp vải, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập.
Một mùi hương đặc biệt của đàn ông hòa cùng mùi thuốc lá.
Thật quyến rũ.
“Sao vậy?” Tiếng cô dịu dàng đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi: “Em hỏi bác sĩ rồi, nếu chăm sóc kỹ thì không có vấn đề gì đâu!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trà của cô.
Anh đắn đo một lúc rồi lấm bấm: “Minh Châu mang thai rồi!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cơ thế cô đang tựa vào lòng anh, hơi cứng đờ, một lát sau mới có thế nói: “Hoắc Minh, anh nói cái gì?”
Hoắc Minh sợ kích động đến cô.
Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Minh Châu cũng đã quyết định sẽ sinh đứa bé ra!”
“Không phải…”
ôn Noãn vô cùng đau khố.
Cô run rấy nói: “Cậu bị bệnh nhưng Minh Châu không biết, Minh Châu mang thai cậu cũng không biết, Hoắc Minh… Em cảm thấy chuyện này đổi với hai người họ quá tàn nhẫn!”
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô, trầm mặc không nói.
Ôn Noãn thoáng bình tĩnh lại.
Hai người họ đã là vợ chồng nhiều năm, nên anh nghĩ gì cô đều đoán được.
Ôn Noãn khẽ hỏi: “Tin tức này, anh không định cho cậu biết, phải không?”
Hoắc Minh vẫn trầm mặc.
Ánh mắt của anh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm…
Ôn Noãn tựa đầu lên vai anh, suy tư một lúc lâu.
Hoắc Minh nói với chất giọng khàn đặc: “ôn Noãn, bọn họ đã đi vào ngõ cụt rồi, hơn nữa tình cảnh lúc chia tay còn thảm thiết đến vậy, lại có rất nhiều người chứng kiến. Giờ nếu vì bệnh của cậu, hay vì chuyện Minh Châu mang thai mà ép họ về lại bên nhau thì có phải… quá bất công với Minh Châu?”
Ôn Noãn biết anh nói đúng.
Nếu nói ra thì khác nào cậu được lợi.
Minh Châu không thể bị trì hoãn nữa.
Cô rất khó chịu, đành nhẹ nhàng ôm eo Hoắc Minh, lẩm bẩm: “Hoắc Minh anh có biết không? Hôm đó, cậu bỏ rơi Minh châu ngay tại hôn lễ, lúc đó, em thật sự rất hận ông ấy. Không phải chỉ vì Minh châu, mà còn vì chính bản thân cậu!… Rõ ràng khó khăn lắm mới giành được hạnh phúc, lại vì trách nhiệm với người ngoài mà từ bỏ tất cả! Cậu biết tính của Minh châu, nhưng lại bỏ cô ấy mà đi…”
Hoắc Minh hôn lên tóc cô.
Anh cùng ôn Noãn đã trải qua rất nhiều khó khăn, anh cảm kích sự quan tâm của ôn Noãn, anh cảm kích tình nghĩa vợ chồng một lòng một dạ của cô.
Mọi chuyện đều thương lượng, chưa từng giấu diếm.
Hoắc Minh cam đoan: “Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu, đồng thời, cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người anh, giúp Minh Châu nuôi dưỡng đứa nhỏ. ôn Noãn, tin anh!”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của anh.
Trong bóng đêm dịu dàng…
Hoắc Minh đưa tay đóng cửa sổ lại, ôm vợ
mình một lúc thật lâu.
Sáng sớm, Hoắc Minh tỉnh lại, duỗi tay lần mò bên gối thấy trống không.
Anh cười nhạt, từ lúc ôn Noãn mang thai đến nay luôn thích nằm lì một chỗ, vậy mà hôm nay lại dậy sớm.
Anh vén chăn đứng dậy, rửa mặt rồi xuống lầu.
Ôn Noãn đang nấu canh trong bếp.
Mùi canh cá thơm nồng, vừa ngửi là biết rất ngon.
Hoắc Minh Ồm lấy cô từ phía sau, lại sờ nhẹ lên bụng, hôn nhẹ một cái vào phần cổ non mịn của cô: “Con lại quấy à, sao nay lại dậy sớm nấu canh vậy?”
Anh cho rằng ôn Noãn định nấu món bún cá cho bọn nhỏ.
Ôn Noãn ngẩng đầu, hôn lên mặt anh.
“Làm hai phần, một phần đưa đến bệnh viện, còn một phần cho Minh Châu, cô ấy rất thích ăn món này. vả lại phụ nữ mang thai phải bồi bố nhiều mới được.”
Hoắc Minh có chút không nỡ.
“Bụng em lớn như vậy rồi đó!”
Anh để cô ngồi một bên, rồi tự tay làm tiếp.
Ôn Noãn cũng không từ chối.
Nếu chồng mình muốn chia sẻ với mình như vậy, thì một người phụ thông minh cần chi phải chối từ.
Cô ngồi trước bàn ăn, nhẹ nhàng đỡ lấy phần bụng.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên cơ thể vừa ấm áp lại vừa dễ chịu.
Hoắc Minh không chỉ nấu tiếp món bún cá này, mà còn chuấn bị luôn bữa sáng dinh dữa cho mấy bé.
Bóng lưng của anh thon dài đẹp mắt.
Chiều cao lại vô cùng phù hợp đế một người phụ nữ phương Đông có thể tựa vào.
Ôn Noãn có nhiều chuyện phiền lòng, nhưng lúc này đây, khi cô nhìn vào bóng lưng của Hoắc Minh lại thấy an tâm hơn bao giờ hết, thậm chí còn rất muốn ôm anh, rồi nói vài câu dịu dàng.
Mà anh thích nhất.
Cô định đứng dậy, nhưng vừa cử động thì một cơn đau kịch liệt từ vùng bụng dưới truyền lên.
Sau đó, chiếc váy cô đang mặc bắt đầu thấm màu vàng của nước ối
ôn Noãn vịn góc bàn, cô nhíu mày khẽ gọi: “Hoắc Minh! Hoắc Minh!”
“Sao vậy?”
Hoắc Minh vừa quay sang đã kinh hồn bạt vía, nhưng anh vẫn cố bình tĩnh, tắt lửa rồi nhanh chóng bước tới đỡ cô ngồi xuống, bước nhanh tới vịn cô ngồi xuống, mau chóng kêu người giúp việc.
“Dọn đồ đi! Bà chủ sắp sinh rồi!”
Người giúp việc nhanh chóng chạy tới.
Trán ôn Noãn đã đầy mồ hôi, nhưng vẩn còn chịu được.
Cô ngước mắt nhìn chồng mình.
Trán Hoắc Minh đã nối đầy gân xanh, xem ra còn khấn trương hơn cả cô, ôn Noãn bất giác cười khẽ: “Em không sao, chỉ là sinh con thôi mà…”
“Sinh sớm nửa tháng, sao có thể không khấn trương chứ!”
Hoắc Minh cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, cũng không quan tâm bản thân bị bẩn.
Người giúp việc trong nhà cũng rất chu đáo, đứng phía sau, đỡ ôn Noãn ngồi xuống ghế sau.
Hoắc Minh khởi động xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, lúc chờ đèn đỏ anh tranh thủ gọi
cho bố mẹ: “Bố mẹ, ôn Noãn sắp sinh, giờ con đang đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Nói xong anh liền cúp máy.
Anh nghiêng người nhìn ôn Noãn, nhẹ giọng nói: “Cố chịu chút nữa nhé!”
Ôn Noãn cắn răng: “Em không sao đâu!”
Hai mắt Hoắc Minh hơi đỏ lên, cũng có hơi nóng, anh nhìn cô chằm một lúc lâu rồi tăng tốc.
Gần đây ôn Noãn được chăm sóc kỹ lưỡng.
Lần này sinh con, cũng không vất vả lắm.
Hoắc Minh ở lại phòng sinh, anh nắm chặt cô tay để an ủi.
Sinh mệnh nhỏ ra đời…
Một tiếng khóc thật to báo hiệu cho sinh mệnh mới, khiến đôi mắt của Hoắc Minh đỏ hoe, anh nắm chặt tay ôn Noãn, hôn lên trán cô: “Cám ơn em đã cho anh Hoắc Tây, Doãn Tư và Hoắc Kiều, còn mang đến ánh sáng cho đời anh.”
Anh lại hỏi cô có đau hay không.
Ôn Noãn đau, làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau?
Chỉ là, khác với hai lần trước, lần này Hoắc Minh đã ở bên cạnh cô.
Cô đưa tay khẽ vuốt gương mặt anh tuấn của anh, dịu dàng nói: “Hoắc Minh, sao anh lại
khóc?”
“Không có! Anh khóc hồi nào!”
“Rõ ràng anh khóc kìa!”
Nước mắt của òn Noãn cũng lăn xuống từ khóe mắt, cô nhìn người chồng yêu thương mình hết mực kia, cô mong tình cảm của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Y tá ôm đứa bé đến.
“Là một bé gái đáng yêu! Trông rất giống bố.”
Ôn Noãn chưa ngồi dậy nối.
Cô giục Hoắc Minh: “Anh mau đưa con cho em xem!”
Hoắc Minh lại thì thầm vào tai cô: “Người anh muốn nhìn nhất vẫn là em! Thêm một bé nữa cũng chẳng bằng ôn Noãn của anh…”
ốn Noãn khẽ cắn môi.
Mấy lời ngọt ngào của anh càng lúc nghe càng êm tay.
Nhưng làm gì có cô gái nào không thích nghe chứ?
Hoắc Minh ôm bé qua, trắng trắng tròn tròn, rất xinh đẹp.
Tóc đen, mắt cũng đen nhánh.
Mặt mày giổng anh, cũng giống Minh Châu… Rất ra dáng người nhà họ Hoắc.
Anh ôm qua con qua cho ôn Noãn nhìn, sau đó hạ giọng nói: “Đêm ấy, chắc anh đã bỏ nhiều công sức lắm đấy, em xem, giống anh chưa kìa!”
òn Noãn suýt sặc.
Trong phòng sinh, có nhiều bác sĩy tá như vậy, mà anh còn…
Quả nhiên, mấy cô ý tá trẻ bắt đầu đỏ mặt.
Cậu Hoắc cùng cô Hoắc, thật sự là quá ân ái…
Ngoài cửa, bà cụ Lục và hai vợ chồng Hoắc Chấn Đông đều ra hiệu giữ im lặng, lúc Minh Châu tới cũng thấy giật mình.
“Bà cụ vổn ở thành phố c, sao có thế đến nhanh như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK