“Về sau, em cũng sẽ không lại lấy danh nghĩa tình yêu mà quan tâm anh, làm cho anh phiền chán làm cho anh mỏi mệt... Đúng rồi, em thiếu chút nữa đã quên, chúng ta đã ly hôn! Tôi xin lỗi, tôi đã vượt quá giới hạn rồi.”
Hoắc Tây nói xong, tim đều đau.
Cô đưa tay che kín trái tim, bởi vì nơi đó rất đau rất đau, cô có thể chấp nhận sự ngây thơ của Trương Sùng Quang, chấp nhận anh lấy Hà Lộ gì đó chọc giận cô, dù sao, cô biết là giả.
Nhưng mà, anh làm quá mức rồi.
Trên người anh có thương tích, chẳng lẽ Hoắc Tây cô... không có sao?
Con ngươi Hoắc Tây nhiễm một tầng bi ai, cô nhẹ nhàng chớp mắt, tiếp tục nói: “Nếu như có thể, Trương Sùng Quang, tôi thà rằng người xảy ra tai nạn xe cộ lần đó là tôi mà không phải anh.”
Nếu như, là cô xảy ra chuyện,
Nếu cô bị cụt một chân,
Nếu như, cô trở nên không hoàn mỹ.
Cô nghĩ, cô sẽ không hối hận, cô sẽ dùng thái độ thản nhiên nhất để tiếp nhận tình yêu mà mình muốn, mà không phải dùng phương thức không chịu nổi như vậy để đẩy đối phương ra.
Cô nghĩ, bên cạnh cô có rất nhiều tình yêu, cô sẽ dũng cảm.
Hiển nhiên, Trương Sùng Quang cũng có nhiều tình yêu như vậy, rõ ràng bố mẹ, các em trai, em gái đều quan tâm anh như vậy, nhưng anh lại phong ấn mình trong một tháp ngà voi, không thân cận với người khác.
Anh nói đã trả hết những gì đã làm với cô, anh nói hai người bọn họ đã không còn nợ nần gì nữa, anh lại nói tình yêu của cô khiến người ta mệt mỏi.
nhà,
Đúng vậy, mệt mỏi... Giống như lúc trước cô đưa anh về
Cô tràn đầy nhiệt huyết,
Mà anh lại hít thở không thông muốn chạy trốn, rốt cục có một ngày anh rời đi, gửi bưu thiếp cho cô.
Thì ra, tình cảm cũng sẽ có luân hồi.
Thì ra, cô và Trương Sùng Quang đều không thoát khỏi số mệnh, từ lúc cô đưa anh về nhà họ Hoắc, bánh răng vận mệnh giữa bọn họ đã bắt đầu chuyển động...
Ánh sáng u ám.
Trương Sùng Quang lại có thể nhìn thấy trên mặt Hoắc Tây đã mất hết can đảm, từ nhỏ cô luôn thích cười, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt như vậy, anh biết cô đã từ bỏ.
Quả thật, Hoắc Tây nhẹ giọng mở miệng.
Cô nói: “Được! Tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, tôi sẽ giúp anh khôi phục cuộc sống mà anh muốn. Về phần đứa bé, tôi nghĩ anh cũng muốn thăm, quá khứ chỉ là vì tôi không tiện mà thôi, về sau, anh không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Cô dừng lại, tiếp tục mở miệng
“Từ giờ trở đi, chúng ta chỉ là người thân.”
“Còn nữa, tôi nghe thư ký Tần nói anh có cơ hội hồi phục, nhớ đúng giờ đi khám bác sĩ đấy nhé... Đừng để... bố mẹ lo lắng, mấy người Doãn Tư Hoắc Kiều cũng rất quan tâm đến anh.”
“... Trương Sùng Quang, tôi đi đây!”
Hoắc Tây nói xong ngực đau nhói, nhưng cô lại cố gắng nhịn xuống:
Từng bước lùi về phía sau, máu đỏ sẫm nhỏ trên thảm, nhuộm thành màu sẫm...
Cuối cùng, cô gọi anh một tiếng “Anh Sùng Quang”.
Lúc cô gọi, vành mắt đỏ lên, vành mắt Trương Sùng Quang cũng đỏ lên.
Anh lớn lên ở nhà họ Hoắc,
Anh vốn đã được coi là con trai Hoắc Minh, ở bên ngoài Hoắc Minh cũng giới thiệu anh là con cả, trong nhà phần lớn đều gọi anh Sùng Quang, cũng chỉ có mỗi Hoắc Tây luôn luôn ngẩng một đầu tóc quăn màu trà, nhẹ nhàng gọi anh là Trương Sùng Quang...
Bây giờ một tiếng anh Sùng Quang này, so với mấy lần trước đã không còn giống nhau.
Mấy lần trước cô mang theo một chút trêu chọc,
Nhưng bây giờ, với sự nghiêm túc,
Là thật sự từ bỏ rồi, từ bỏ theo đuổi anh, từ bỏ gương vỡ lại lành với anh.
Kỳ thật, cô cũng không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy.
Trước đó, cô luôn cho rằng mình càng bị áp chế sẽ càng dũng cảm, kết quả cũng chỉ là khoảng thời gian một hai tháng, cô đã tiêu hao hết tất cả sinh lực ấy.
Phải, tình yêu cần sinh lực.
Mà cô và Trương Sùng Quang, đều không còn, cho nên tình yêu của bọn họ không thể tiếp tục.
Hoắc Tây rời đi,
Lúc cô tới mưa nhỏ kéo dài, lúc rời đi, cũng đã là mưa to tầm tã.
Cuối thu ở thành phố B, rất ít khi có mưa lớn như vậy.
Hoắc Tây đi được hai bước, trên người đã bị ướt đẫm, nhưng cô cũng không thèm để ý... Máu trên cánh tay càng ngày càng nhiều, về sau bị nước mưa pha loãng, chỉ có thể nhìn ra một mảnh hồng nhạt.
Mưa càng lúc càng lớn, lái xe rất không an toàn.
Người hầu lo lắng ngăn cô không cho đi, Hoắc Tây ngồi lên xe thắt dây an toàn, thản nhiên mở miệng: “Chăm sóc tốt cho ông chủ.”
Người hầu ngẩn ngơ, sau đó mất cảnh giác.
Cô ta ngăn không được Hoắc Tây, đành phải trở về phòng chạy lên lầu tìm Trương Sùng Quang... Trong phòng ngủ đầy mảnh vỡ, Trương Sùng Quang cũng vẫn tựa vào đầu giường, trên mặt không có biểu cám gì, nhưng người hầu nhìn thấy một vệt sáng ở khóe mắt anh.
Người hầu bất chấp điều này, nhanh chóng khẩn trương nói: “Mưa lớn như vậy, bà chủ cứ nhất định phải trở về, tôi thấy cánh tay cô ấy không ngừng chảy máu, không phải bà chủ có chứng đông máu sao, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Ngài...
Trương Sùng Quang rùng mình.
Anh không thể tin được hỏi: “Hoắc Tây chảy máu sao?”
Người hầu gật đầu: “Đúng vậy, trên cánh tay bị trầy mấy chỗ? Ông chủ ngài không biết ư?"
Trương Sùng Quang không biết.
Ánh đèn quá tối, bọn họ lại xảy ra tranh cãi kịch liệt, anh thật sự không nhìn thấy... Nếu anh nhìn thấy anh sẽ không để cho Hoắc Tây rời đi như vậy.
Dưới tình thế cấp bách, anh thậm chí không có bộ quần áo, mặc áo tắm xuống lầu.