Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, bản thân Lý Tư Ỷ cũng cảm thấy có chút choáng váng.

Cố Vân Phàm càng cảm thấy tệ hơn.

Nhưng ông ta không buông cô ấy ra, cũng không nói cho cô biết chuyện hôn nhân của mình. Dù gì cuộc hôn nhân này là do ông ta lựa chọn, dù tốt hay xấu cũng không có thuốc hối hận.

Hơn nữa, ông ta cũng không hề hối hận, dù bà Cố có thể đã cắm sừng ông ta.

Cố Vân Phàm từ trong túi áo lấy ra một tuýp thuốc mỡ giảm sưng tấy, một tay mở nắp, bóp một ít ra bôi cho cô. Ông ta làm thật nhẹ nhàng, tránh làm cô bị thương lần nữa.

Lý Tư Ỷ không thể trốn tránh.

Cô xấu hổ quay mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với ông ta, nhưng lại không kiềm chế được mà nghẹn ngào: “Ông còn đến đây làm gì vậy, ông đang trêu đùa tôi sao?”

Cố Vân Phàm không nói gì, chỉ cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Cảnh tượng như vậy khiến cô ấy nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp khi hai người họ còn ở bên nhau. Ban đầu, Tư Ỷ là cô gái nhìn có vẻ cởi mở, nhưng khi hai người họ lần đầu thân mật, Cố Vân Phàm mới nhận ra đây là lần đầu tiên của cô ấy. Lý Tư Ỷ còn rất trong trắng, nép vào lòng ông ta kêu đau, không muốn làm tiếp nữa.

Đêm đó, Cố Vân Phàm lần đầu tiên không thể làm đến cùng.

Lý Tư Ỷ trẻ hơn ông ta rất nhiều, tính tình bốc đồng và thích làm nũng, nói ông ta không biết thương hoa tiếc ngọc.

Sau khi dỗ dành gần như cả đêm, họ không nhịn được mà thực sự làm việc đó một lần nữa vào sáng sớm.

Sau khi làm xong, ông ta đã bôi thuốc cho cô ấy theo cách tương tự.

Cố Vân Phàm hơi nhướng mày, nhìn cô gái trong lòng mình, dịu giọng nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy em, không có ý gì khác".

Nói xong ông ta buông cô ra.

Rõ ràng bàn tay Cố Vân Phàm có chút luyến tiếc, những ngón tay còn dừng lại giữa chừng.

Sau những chuyện này, Lý Tư Ỷ đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô không khóc mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Cố tiên sinh đã đến thăm tôi, tôi không sao đâu, ông có thể về!"

Cô ấy phải cố gắng lắm mới nói ra được những lời này.

Lý Tư Ỷ nói tiếp: "Kết hôn rồi thì phải đối xử thật tốt với vợ! Cô ấy trông... rất tốt".

Cố Vân Phàm nhìn Lý Tư Ỷ bằng đôi mắt đen láy.

Hồi lâu ông ta không lên tiếng, cuối cùng từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa... Một làn khói xám bốc lên, Lý Tư Ỷ đứng đó một lúc mới quay người rời đi.

Cố Vân Phàm cũng không ngăn cản, vừa nhìn cô rời đi vừa hút thuốc.

Ông ta có hối hận không?

Hình như có một chút!

Không phải vì bị vợ lừa dối mà là vì Tư Ỷ sống không tốt...

Lý Tư Ỷ trở lại phòng bệnh.

Bà Lý đi tới với vẻ mặt rất khó coi, Lý Tư Ỷ vừa mới bước vào, bà Lý cũng không để ý y tá còn ở đó, tát cô một cái: “Con vẫn còn dây dưa với hắn! Tư Ỷ, sao con lại vô liêm sỉ như vậy?"

Mặt Lý Tư Ỷ bị tát lệch sang một bên.

Khuôn mặt vừa bôi thuốc lại đỏ bừng, môi còn rỉ ra máu.

Cô y tá muốn khuyên ngăn.

Nhưng bị bà Lý đuổi đi. Khi y tá đi ra ngoài, bà Lý đương nhiên tiếp tục tuôn ra những lời khó nghe. Lý Tư Ỷ từ đầu đến cuối đều không cãi lại, chỉ nhìn chằm chằm bố mình. Cô ấy nghĩ nếu như mình hiểu chuyện thì bây giờ gia đình đã không lâm vào cảnh khó khăn như vậy...

Buổi chiều, ông Lý đã qua giai đoạn nguy kịch.

Nhà họ Lý không có con trai nên Lý Tư Ỷ phải bắt đầu giải quyết mọi công việc.

Cô không hiểu gì nên rất hoang mang khi mới bắt đầu, công ty và khách sạn tăng trưởng âm, nợ nần rất nhiều... Những món có thể trả, nhà họ Lý đã cố gắng trả hết, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Lý Tư Ỷ đành phải bán căn biệt thự mà Cố Vân Phàm mua cho cô.

Ba ngày sau, những vị khách quan tâm tới căn biệt thự đã đến.

Lý Tư Ỷ lái xe tới, người giúp việc chăm sóc cô vẫn còn ở đó, rất hoảng sợ khi nhìn thấy có người đến xem nhà.

Chị giúp việc đã quen với việc ở đây và không muốn rời đi.

Ngoài ra, chị giúp việc cũng lo lắng cho Lý Tư Ỷ.

Lý Tư Ỷ an ủi chị Vương vài lời rồi dẫn người đi xem nhà... Sau khi xem xét từ trong ra ngoài, mức giá cuối cùng đưa ra là một trăm hai mươi triệu tệ, thực tế giá thị trường cao hơn rất nhiều, nhưng Lý Tư Ỷ đang cần tiền gấp!

Cô đành nghiến răng bán nó.

Sau khi chạy vạy khắp nơi, vẫn còn một phần nợ chưa trả hết... nhưng cô vẫn ưu tiên giúp chị Vương ổn định cuộc sống trước.

Không thể trông cậy gì vào nhà họ Lý, hơn nữa mẹ cô biết lai lịch của chị Vương nên chắc chắn sẽ không đồng ý chứa chấp.

Lý Tư Ỷ chợt nghĩ đến An Nhiên.

Biệt thự rộng nên có nhiều người giúp việc cũng không sao.

Cô đành mặt dày gọi điện cho An Nhiên, ngập ngừng nói chuyện chính. Mặc dù An Nhiên vẫn phải bàn bạc lại với Hoắc Doãn Tư nhưng cô vẫn đồng ý trước, nhẹ nhàng nói: "Để chị ấy qua đây! Ở đây đang thiếu người".

Lý Tư Ỷ trầm mặc hồi lâu, có chút nghẹn ngào.

Cô ấy nói: “An Nhiên, tôi không bao giờ nghĩ rằng có một ngày tôi sẽ nhờ cô làm một việc như vậy!”

Mấy năm trước, Lý Tư Ỷ còn trẻ, kiêu ngạo và có phần coi thường An Nhiên.

Nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi!

Sau khi tìm được chỗ ở cho chị Vương, Lý Tư Ỷ liền đi vào trong biệt thự. Chị Vương đã thu dọn xong hành lý, đang lặng lẽ lau nước mắt. Khi nhìn thấy Lý Tư Ỷ đi tới liền lau vội nước mắt, nhỏ giọng nói: “Cô Lý, tôi về quê rồi, sau này hãy chăm sóc bản thân cho tốt nhé".

Chị Vương đã chăm sóc cô ấy hơn hai năm, không những không đòi lương mà còn đưa thẻ của mình cho cô.

"Đây là một ít tiền tiết kiệm của tôi, tuy nhỏ... nhưng cứ coi như tôi cho cô mượn".

Lý Tư Ỷ dùng ngón tay gầy gò trắng trẻo chạm vào tấm thẻ, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Đây là tiền lương hưu của chị, làm sao tôi có thể cầm được! Đừng về quê nữa, An Nhiên đang thiếu người. .. Cô ấy đối xử với mọi người rất tốt, tốt hơn tôi nhiều!”

Chị Vương không cầm được nước mắt nữa.

Chị Vương mất chồng khi còn trẻ và không có con, Lý Tư Ỷ giống như người nhà của chị ấy.

Lý Tư Ỷ thấp giọng nói: “Chị cứ qua đó trước, chờ tình hình tốt hơn tôi sẽ lại đón chị về”.

Chị Vương lập tức gật đầu đồng ý!

Lý Tư Ỷ thu xếp hành lý của mình, cho vào trong cốp xe. Cô ấy sợ chị Vương sang bên đó sẽ bị người làm ở đó coi thường nên định tự mình lái xe đưa chị Vương tới...

Chị Vương lúc đầu không dám ngồi lên xe.

Lý Tư Ỷ giữ cửa xe, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Hiện tại tôi không còn nhiều nữa!”

Cô ấy nói không nhiều nhưng chị Vương đã hiểu ý.

Chị Vương lên xe, Lý Tư Ỷ đóng cửa xe lại. Trước khi lên xe, Lý Tư Ỷ ngước mắt nhìn căn biệt thự lần cuối... Ngày mai nơi này sẽ thuộc về người khác, ký ức về Cố Vân Phàm sẽ biến mất cùng với nó.

Đôi mắt cô nhoè đi nhưng không khóc.

Có quá nhiều việc cô phải giải quyết ở nhà và ở công ty, có quá nhiều thứ cô phải học, cô không có thời gian để chìm đắm trong một ký ức đau thương nào nữa.

Chiếc xe thể thao màu đỏ từ từ lái đi khỏi biệt thự...

Từ xa, một chiếc Land Rover màu đen chạy tới với cửa kính hạ xuống.

Là Cố Vân Phàm.

Ông ta chống tay lên mép cửa kính ô tô, giữa ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc. Một lúc sau, hai người mua biệt thự đi tới, kính cẩn gọi Cố tiên sinh rồi đưa chìa khóa biệt thự cho ông ta.

Cố Vân Phàm nhận lấy, gật đầu rồi xuống xe.

Ông ta bước vào biệt thự.

Mọi thứ vẫn như cũ, ngoại trừ mọi thứ thuộc về Lý Tư Ỷ đã bị chuyển đi, nơi này giờ trống rỗng... Ông ta dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lưng ghế sofa, nhớ ra họ cũng từng ân ái ở đây.

Cố Vân Phàm ấn cô lên ghế sô pha, phủ lên tấm lưng gầy gò của cô, khiến cô bị đau.

Cơ thể non nớt của cô ấy giống như một chú mèo con trong vòng tay Cố Vân Phàm.

Chú mèo bình thường ngoan ngoãn, nhưng sẽ cào ông ta khi tức giận.

Nếu hỏi mấy năm nay ông ta có tốt với Lý Tư Ỷ không... thì cũng thật khó nói! Khi ông ta chiếm hữu cô, ông ta vẫn còn những nhân tình khác. Ông ta chưa từng thương xót cô đến thế, Lý Tư Ỷ không nhịn được nên thường xuyên cãi lộn với ông ta. Nhưng sau mỗi lần cãi vã cô đều khóc đỏ hoe mắt rồi ở lại!

Bây giờ nghĩ lại, ông ta đúng là súc sinh!

Cố Vân Phàm lên lầu nhìn xung quanh lần nữa, sờ sờ chiếc giường bọn họ từng ngủ rồi rời đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK