Minh Châu đi qua điều chỉnh tốc độ truyền chậm lại.
Lục Khiêm ngửa mặt nhìn cô, ánh mắt hơi sâu.
Ánh mắt đó khiến cô nhớ lại chuyện trong nhà vệ sinh hai ngày trước, mặt nóng lên.
Cô mở miệng, giọng khản đặc: “Em xuống dưới bàn chuyện, lát nữa sẽ lên, anh có chuyện gì thì nhấn chuông gọi y tá.”
Lục Khiêm cười khẽ, nụ cười hơi dịu dàng.
Đạo diễn Vương cũng không muốn đối diện với Diêm vương sống này.
Ông ta thà rằng nói chuyện với Minh Châu còn hơn.
…
Vẫn là quán cà phê kia.
Phục vụ mang hai ly cà phê tới, Minh Châu nói cảm ơn, đưa một ly cho đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương uống ực một ngụm.
Ông ta thấy thoải mái hơn nhiều, do dự mãi rồi mới nói: “Minh Châu à, tôi không cố ý ghim cô đâu, lần này cô…”
Minh Châu lẳng lặng nhìn ông ta.
Một lát sau, cô nói nhỏ: “Tôi đã nói với ông rồi, tiền thuê lều tôi có thể tự trả, những tổn thất khác tôi cũng tự trả! Bộ phim ngắn này tôi đã quay hai phần ba rồi, nhưng ông khăng khăng không cho tôi cơ hội.”
Đạo diễn Vương nghẹn lời.
Minh Châu khẽ mỉm cười: “Còn việc ông Lục rút vốn và chèn ép, tôi nghĩ đó là do nhà đầu tư tức giận, không liên quan gì đến tôi hết, ông cần gì cứ nói với ông Lục.”
Đạo diễn Vương đã lĩnh giáo rồi!
Hóa ra không phải là thỏ trắng!
Minh Châu là người nhà họ Hoắc, người họ họ Hoắc không có ai là đèn cạn dầu hết.
Ông ta dùng khăn giấy lau mồ hôi, cuối cùng nói thật: “Một nhà đầu tư khác chỉ đích danh một sinh viên trường sân khấu, nếu không cũng không ném vào bốn ngàn vạn.”
Minh Châu cười: “Hóa ra là thế!”
Đạo diễn Vương bắt đầu đi bài tình cảm, phun nước miếng.
“Tôi cũng hết cách rồi! Minh Châu, cô nghĩ đi, tôi không dám đắc tôi với bên nào cả, nên…”
“Tôi ông mới tìm cơ hội, đá tôi đi, đưa nhân vật tôi đã kí hợp đồng cho tình nhân của chủ mỏ tha sao?”
Đạo diễn Vương há miệng ra, thật lâu sau mới nói: “Gì mà ông chủ mỏ than chứ, đó là giám đốc Trương!”
Minh Châu hỏi số điện thoại của giám đốc Trương.
Đạo diễn Vương suy nghĩ xong rồi cho cô.
Minh Châu nhìn xong, có chút ấn tượng, nên đã gọi cho thư kí Liễu.
Thư kí Liễu nghe xong thì cười: “Là người quen cũ! Trước kia lão từng nhận được tài nguyên của ông Lục, không ngờ lão kiếm được ít tiền lại hoa mắt, cũng học người ta nuôi tình nhân rồi! Chuyện này để tôi xử lý, không cần kinh động đến ông Lục. Tôi có cách khiến lão không bị thương gân cốt nhưng khiến lão ăn trái đắng, đừng nói là tình nhân, ngay cả mẹ lão cũng không nhận ra.”
Minh Châu cười nhạt: “Tôi vẫn muốn tiền vốn của giám đốc Trương! Ngoài ra… Hồng nhan tri kỉ của ông ta, cũng cho một nhân vật đi, nữ số ba, dù sao cũng phải cho người mới cơ hội chứ.”
Thư kí Liễu hiểu ý.
Anh ta cười nói: “Ai nha, bình thường chú Liễu không có bản lĩnh gì cả, chuyện này chắc chắn dỗ cho cô vui vẻ được. Minh Châu, cô cứ chờ đi!”
Minh Châu cảm thấy anh ta không biết nói chuyện, giống y như Lục Khiêm.
Cô cúp điện thoại.
Đạo diễn Vương vẫn há hốc miệng, da bong tróc trên môi bị gió thổi vểnh lên.
Ông ta hỏi: “Bốn ngàn vạn tiền đầu tư vẫn được đảm bảo sao? Người đó còn bằng lòng làm nữ số ba à?”
Minh Châu lạnh nhạt nói: “Cô ta không muốn cũng phải làm.”
Vốn dĩ cô không định so đo chuyện này.
Nhưng Lục Khiêm đã mở đầu rồi, cho cô mặt mũi thì cô phải nhận.
Đạo diễn Vương có tinh thần trở lại.
Ông ta tỉnh hồn, rốt cuộc cũng biết trong giới giải trí này mình không thể đắc tội với ai nhất, chính là Hoắc Minh Châu.
Khó trách cô Hồ từng chỉ giáo ông ta.
Do ông ta không tin thôi.
Minh Châu đứng dậy trả tiền, không khách khí với đạo diễn Vương.
Đạo diễn Vương đuổi theo phía sau, thở hổn hển: “Minh Châu, Minh Châu, đợi tôi với! Tôi đến thăm giám đốc Lục mà lại đi tay không, phía trước có tiệm trái cây, tôi đi mua một ít, cô chờ tôi với.”
Minh Châu từ chối.
Cô cười nhạt: “Thật ra Lục Khiêm là người chú trọng ngoại hình!”
Cô bỏ lại một câu rồi đi.
Đạo diễn Vương sờ mặt mình, lại sờ cái đầu đầy dầu, vô cùng tự ti.
Minh Châu quay về phòng bệnh.
Lục Khiêm đang đọc báo sáng, nghe tiếng bước chân cũng biết là cô nên lạnh nhạt hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”
Minh Châu khép cửa lại.
Cô tựa lưng trên cửa, nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện.
Lục Khiêm hơi bất ngờ.