Ánh mắt Hoắc Tây trống rỗng còn hơn cả đêm đen.
Cô nhìn chằm chằm Trương Sùng Quang, cả người cứng đờ. Một lát sau, cô rũ mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy tính bảng. Những hình ảnh nam nữ ôm hôn trùng khớp với người đàn ông trước mắt.
Hoắc Tây nghĩ nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không biết rằng anh khi ôm người phụ nữ khác, cũng có thể nhiệt tình như lửa, ánh mắt nóng bỏng đến mức có thế làm bỏng phụ nữ như thế.
Cô đã nhớ kỹ hết rồi. Nếu sau này cô có mềm lòng, thì cô sẽ nhớ đến cái cảnh ghê tởm ngày hôm nay.
Ngón tay đang buông thỏng của Trương Sùng Quang run nhè nhẹ, đến một lúc lâu sau mới có thể khống chế được không run.
Anh đi về phía cô, lấy máy tính bảng trên đầu gối cô ta, nói: “Đừng xem nữa!”
Anh xóa video, đại khái là vì dung lượng quá lớn nên cả buổi cũng chưa xóa xong. Anh mất hết kiên nhẫn, dùng sức bẻ đôi máy tính bảng.
Màn hình tối đen.
Trương Sùng Quang nhặt từng tấm ảnh đang rải rác trên thảm lên.
Tất cả đều là ảnh chụp hỏn môi của anh và Tống Vận.
Anh đã từng xem xấp ảnh này ở Hoắc trạch, góc độ chụp ảnh rất mập mờ… Hoắc Minh ném hết ảnh chụp lên mặt anh, rồi tát cho anh vài cái.
Anh đứng yên tại chỗ cho ông tát. Bởi vì anh không cãi lại được.
Bây giờ anh xem lại, vẫn cảm thấy chấn động.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết cuộc hôn nhân giữa anh và Hoắc Tây sao lại đi đến bước đường này. Sao anh lại nỡ dùng người phụ nữ khác để gây tổn thương cho cô?
Tạch một tiếng vang lên, ánh lửa thiêu cháy tất cả ảnh chụp, đồng thời chiếu lên mặt anh, mặt mày cực kì tàn nhẫn, giọng nói đè nén cảm xúc: “Anh và cô ta… chưa từng xảy ra quan hệ.”
Anh nói xong, trong thư phòng im lặng một lúc lâu.
Mãi cho đến khi ngón tay truyền đến cảm giác nóng bỏng, Hoắc Tây mới nói với anh bằng giọng điệu cực kì bình tĩnh: “Tôi đã nhớ kỹ trong đầu, khắc sâu trong lòng, cả cuộc đời đều sẽ
không quên. Trương Sùng Quang, tôi đã khởi tố ly hòn, nhờ có chứng cứ do cô Tống cung cấp, tôi nghĩ nhiều nhất là nửa năm, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc. Việc phân chia tài sản vẫn như trước đây, bọn nhỏ đã quen ở căn biệt thự này rồi, nếu anh muốn lấy biệt thự là nhà cưới thì tôi sẽ nhanh chóng dẫn bọn nhỏ dọn đi.”
Giọng nói của cô cực kì bình tĩnh.
Trương Sùng Quang và cô cùng nhau lớn lên. Anh rất hiểu tính tình của cô. Anh đi lên phía trước, từ từ ngồi xốm xuống trước mặt cô. Anh muốn chạm vào cô, vuốt mái tóc cô, nhưng anh vừa chạm vào cô đã bị cô đấy ra: “Đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Tây phản ứng rất lớn, gần như dọa sợ Trương Sùng Quang.
Anh nhìn tay mình, nở nụ cười chua xót. Anh nói: “Anh không yêu cô ta, cũng không có cảm giác rung động với cô ta!”
“Không yêu, không rung động!”
Hoắc Tây lặp lại lời nói của anh rồi cười khẽ.
“Trương Sùng Quang, anh không cảm thấy muộn khi nói như vậy sao? Hiện nay trong toàn thành phố B, có ai không biết Tống Vận là người phụ nữ mà anh bao nuôi? Anh ném hết mặt mũi của tôi và cha mẹ tôi xuống đất. Lúc anh làm vậy, anh có từng nhớ rằng cha mẹ tôi coi anh như con
trai trong nhà mà nuôi lớn? Hoắc Doãn Tư có, anh cũng có. Thậm chí Hoắc Doãn Tư không có, anh cũng có. Vì sao vậy? Vì anh đặc biệt thông minh đặc biệt ưu tú hả? Không phải! Là vì bọn họ thật lòng yêu thương anh. Chỉ là anh quay về con đường xưa của cha anh. Và lúc anh làm những chuyện ghê tởm kia với Tống Vận, anh có nghĩ đến Miên Miên và Duệ Duệ không? Anh không có!”
“Trương Sùng Quang, anh không xứng làm cha!”
“Hoắc Doãn Tư nói đúng, anh chính là đồ vô ơn, anh chỉ biết tôi còn nhớ mong Bạch Khởi, anh chỉ nghĩ đến chuyện chơi phụ nữ trả thù tôi… Nào biết năm xưa nếu không có Bạch Khởi thì tôi và Miên Miên đã chết ở nước Anh rồi! Cậu ấy chết ở nơi xứ người, còn tôi thì quyền lợi mỗi năm đi thăm hỏi cậu ấy một lần cũng không có!”
Hoắc Tây nói ra những lời này với cảm xúc nặng nề.
Cô cảm thấy buồn cười.
Trương Sùng Quang từ từ quỳ xuống. Anh muốn ôm cô, trấn an cô.
Có điều cô không cần. Cô phản cảm với việc anh chạm vào cô. Cô thậm chí không muốn nhìn thấy anh… Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Trương
Sùng Quang, ly hôn đi, tôi không yêu anh nữa.”
Trong bóng tối, thân thể Trương Sùng Quang run nhè nhẹ.
Đêm đen che giấu sự sợ hãi trong anh. Hoắc Tây không để ý đến anh. Cô bảo anh đi đi.
Trương Sùng Quang không đồng ý: “Anh không yên tâm, cứ đế anh trông em.”
Lúc Hoắc Tây về phòng ngủ, anh cũng đi theo vào. Anh đè cô lên cửa phòng ngủ, hôn môi cô, điên cuồng mà muốn khơi dậy sự nhiệt tình và ký ức trong cô.
Hoắc Tây cực kì dửng dưng.
Cô nói với giọng điệu lạnh băng: “Trương Sùng Quang, có phải là anh có thế muốn bất cứ lúc nào ở đâu hay không? Một Tống Vận chưa đủ đế anh thỏa mãn hả?”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái nhợt như từ giấy.
Anh siết nhẹ nắm tay, hỏi: “Phải làm sao thì anh mới tin rằng anh và cô ta chưa từng xảy ra quan hệ?”
Hoắc Tây coi như không nghe thấy lời nói của anh.
Lúc nãy cô uống rượu nên bây giờ chỉ muốn đi ngủ… Cô rất muốn rất muốn đi ngủ, chỉ cần ngủ một giấc thôi là sáng mai sẽ chẳng còn chuyện gì
cả, cô vẫn là một Hoắc Tây mạnh mẽ như trước đây.
Cô nằm trên giường, cuộn người lại, trùm kín chăn.
Trương Sùng Quang muốn sáp lại gần cô. Nhưng mà anh biết hiện nay cô rất phản cảm anh. Vậy nên anh nằm trên sô pha… Anh tắt đèn, nghe thấy hô hấp đều đều của cô, chắc là cô đã ngủ rồi.
Trong bóng tối, khuôn mặt anh nóng rát đau đớn, nhưng mà anh mặc kệ.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Trương Sùng Quang ngủ một giấc đến sáng. Lúc anh tỉnh dậy, ánh nắng sáng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào trong phòng ngủ, mềm mại ấm áp, cực kì thoải mái. Trong phòng ngủ vẫn như trước đây, chóp mũi còn quanh quấn mùi hương sữa tắm mà Hoắc Tây hay dùng.
Tất cả làm cho Trương Sùng Quang hoảng hốt.
Anh ngồi dậy, ngơ ngác mà nhìn mọi thứ, không phân rõ đang là hiện thực hay ảo tưởng.
Trên mặt chợt truyền đến cơn đau, nhắc nhở những sự thật từng xảy ra vào hôm qua.
“Hoắc Tây!”
Anh ngồi bật dậy từ trên sô pha, bước nhanh xuống lầu, mong chờ có thế thấy cảnh Hoắc Tây
ngồi ăn sáng trước bàn… Rốt cuộc thì cô có thói quen ăn sáng trong nhà.
Có điều, phòng ăn là trống không.
Thím Ngỏ thấy anh xuống lầu thì bĩu môi nói: “Bà chủ ra ngoài từ sáng sớm rồi.” Dứt lời, bà làm loanh, chỉ lo lau bàn.
Trương Sùng Quang mặc kệ mình đang mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm. Anh ngồi trước bàn ăn, châm một điếu thuốc lá, nhẹ giọng hỏi: “Bà chủ ăn sáng chưa?”
Thím Ngô liếc về phía tờ báo trên bàn, bĩu môi nói: “Ăn sáng gì mà ăn sáng, tức no luôn rồi kìa!”
Trương Sùng Quang nhìn qua, tiêu đề trên tờ báo buổi sáng là tin tức về chuyện yêu đương kèm một ảnh chụp phóng to.
Nam nữ chính là anh và Tống Vận.
Đây là một bước trong loạt tính kế nhảy lên làm chính của Tống Vận. Cô ta tốn hai triệu tệ đế mua tiêu đề trang nhất. Nếu có thể thành công thì việc tiêu số tiền này là rất đáng giá.
Thím Ngỏ nói móc: “Trông có vẻ lẳng lơ, kém xa với bà chủ. Có phải là đàn ông đều thích loại này hay không?”
Trương Sùng Quang hít sâu một hơi, liếc thím Ngô một cái, thím Ngô liền câm miệng.
Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Tôi không thích kiểu vậy.”
Thím Ngô cảm thấy anh đúng là khó hiếu, đã không thích rồi mà còn trả giá rất nhiều để bao nuôi, thậm chí khiến cho bà chủ tức điên lên. Chẳng lẽ là anh bao nuôi con gái để tương lai chăm sóc mình bên giường bệnh, thờ cúng đốt nhang sau khi chết?
Miệng đàn ông gạt người quỷ, bà không tin đâu.
Trương Sùng Quang uống một cốc cà phê đen, lên lầu tắm rửa thay đồ, định đi công ty.
Anh đoán sau khi mở cửa, cổ phiếu công ty sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, anh đoán rằng Hoắc Doãn Tư và Lục Thước đều sẽ bỏ đá xuống giếng, có khi Cố Ván Phàm cũng sẽ nhúng vào một chân.
Áp lực đến từ vài bên, muốn chỉnh chết anh cũng được.
Trương Sùng Quang từ từ đi xuống lầu. Tài xế và thư ký Tần đang đợi ở bên ngoài. Thư ký Tần rất chuyên nghiệp, vừa đi lên xe vừa báo cáo tình hình: “Đám cổ đông công ty đang rất lo lắng. Bọn họ muốn luật sư Hoắc và anh cùng nhau giải thích.”
Trương Sùng Quang ngồi trên ghế sau.
Trên mặt anh vẫn còn hơi sưng đỏ, dù vậy cũng không làm giảm bớt vẻ đẹp trai của anh. Anh lạnh nhạt nói: “Không có giải thích, Hoắc Tây đã khởi tố ly hôn rồi.”
Thư ký Tần hơi sửng sốt, đoán rằng Tổng Vận đã chọc tới chổ Hoắc Tây.
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Còn cô Tống thì sao?”
Theo lý mà nói, Tống Vận gây ra phiền phức rất lớn cho mình, Trương Sùng Quang sẽ tự mình đi xử lý cô ta. Nhưng mà hiện nay công ty bận rộn đủ điều, anh thật sự không rảnh đi. Huống chi, anh có chút phản cảm với nhà cô ta.
Anh chống cái trán, nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nghe bất cứ tin tức nào về cô ta nữa.”
Thư ký Tân hiểu rằng anh muốn đóng băng Tống Vận.
Cô ấy gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Tiếp theo, bọn họ nói chuyện công việc, lúc tới công ty thì trực tiếp mở họp khẩn cấp, cuộc họp kéo dài liên tục hơn mười tiếng, đến mười giờ tối mới kết thúc.
Lúc Trương Sùng Quang ra khỏi phòng họp, thư ký Tần nói: “Cô Tổng gọi hơn hai mươi cuộc, cô ta muốn gặp anh.”
Trương Sùng Quang khựng bước.
Anh biết thư ký Tần đang tỏ vẻ coi khinh Tống Vận. Anh nói: “Không gặp, sau này không cần báo tin có điện thoại của cô ta.”
Hai người cùng nhau đi lên văn phòng ở tầng cao nhất.
Có người đang chờ Trương Sùng Quang, chính là Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư độ tuổi ba mươi, chững chạc đẹp trai, cực kì giống với Hoắc Minh lúc trẻ tuổi. Anh ngồi trên sô pha dành cho khách Vip, hai chân thon dài bắt chéo, thấy Trương Sùng Quang đi đến thì buông chân xuống.
Hoắc Doãn Tư nói: “Anh Sùng Quang, chúng ta nói chuyện đi!”
Thư ký Tần thấy Hoắc Doãn Tư không có ý tốt, không nhịn được nhìn về phía cấp trên của mình. Trương Sùng Quang đưa văn kiện trong tay mình cho cô ấy, nói: “Được thôi.”
Nửa tiếng sau, trong phòng cho khách Vip, hai người đàn ông nằm trên thảm.
Cái gọi là nói chuyện của Hoắc Doãn Tư chính là đánh cho gần chết mới thôi.
Hoắc Doãn Tư thở phì phò, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mà mình sùng bái từ lúc nhỏ, cười lạnh nói: “Từ lúc anh dẫn gái theo, tôi đã biết anh là một tên vô ơn. Trương Sùng Quang, có một vài
lời nói cha tôi và chị tôi không tiện nói, nhưng mà tôi có thể nói cho anh nghe.”
“Sau khi anh và chị tôi ly hôn, anh đừng gọi cha mẹ tôi là cha mẹ nữa, anh họ Trương, không họ Hoắc.”
“Cô Tống gì đó cũng có cha mẹ mà!”
“Đừng có đi nhận nhầm cha mẹ tôi, đàn ông có khí phách, dám bao nuôi phụ nữ, dám ngoại tình, thì cũng đừng sợ đầu sợ đuôi!”
Trương Sùng Quang khom người đứng dậy.
Hoắc Doãn Tư cố gượng tự mình đứng lên, đá vài chân lên người Trương Sùng Quang rồi mới đi về.
Một chiếc Bentley màu trắng đỗ dưới lầu, chính là cái chiếc xe có nội thất hồng phấn.
An Nhiên ngồi chờ trong xe, thấy anh đi ra thì lập tức bước lên đỡ anh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, từng tuổi này còn đánh nhau cái gì, anh ngây thơ quá đi!”
Hoắc Doãn Tư ngồi trên xe, ngửa đầu đế cho vợ mình bôi thuốc, nói: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn chị anh bị ức hiếp? Thằng nhãi Lục Thước đi công tác rồi, nếu không bọn anh có thế đánh tàn phế tên họ Trương kia luôn!”
An Nhiên rũ mắt bôi thuốc cho anh.
Một lát sau, cô nói: “Em không đau lòng anh
ta. Ý của em là anh không cần phải tự mình ra tay, anh đi tìm vài người cao to thì có phải là hiệu quả tốt hơn không?”
Hoắc Doãn Tư nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau xoa bóp khuôn mặt non mềm của cô: “Không ngờ tống giám đốc An lại côn đồn như thế! Dù sao là anh không dám bao nuôi phụ nữ, nếu không thì tổng giám đốc An nhất định sẽ gọi người đánh gãy chân anh.”
An Nhiên đau lòng anh bị thương, nâng mặt anh lên hôn một cái.
Cô nghiêm túc nói: “Chỉ cần anh thoải mái hơn là được.”
Hoắc Doãn Tư không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, vuốt mái tóc dài đen thẳng của cô…
*
Trương Sùng Quang nằm tại chổ, một lúc lâu sau thư ký Tần mới mang theo hộp thuốc đi vào.
Cô ấy ngồi xổm xuống bôi thuốc cho anh.
Hầy, đánh mạnh tay ghê!
Thư ký Tân dịu dàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, có đau hay không hả?”
Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng đèn treo trên cao.
Thư ký Tần nhanh tay bôi thuốc cho anh, rồi chợt nói: “Chắc là nhà họ Hoắc dùng quan hệ, mới nộp đơn khởi tố vào buổi sáng mà buổi chiều tòa án đã gửi giấy mời rồi. Lúc nãy thư ký thứ hai nói cho tôi biết. Tổng giám đốc Trương, đế tôi đọc cho anh nghe.”
Trương Sùng Quang từ từ ngồi dậy, dựa nửa người trên sô pha, vươn tay ra.
Thư ký Tần đặt giấy mời vào trong tay anh.
Chỉ là một tờ giấy mỏng tăn, anh lại cảm thấy nặng nghìn cân… Anh nhìn chằm chằm tờ giây, cả buổi mới nói: “Cô đi ra ngoài trước đi. Tôi muốn yên lặng một lát.”
Thư ký Tần vốn định nói móc anh thêm vài câu. Nhưng khi thấy anh đang rất khó chịu, cô ấy lại yên lặng đi ra ngoài.
Trong phòng khách Vip.
Trương Sùng Quang đọc đi đọc lại cả trăm lần giấy mời. Cho đến khi đôi mắt rất đau đớn, anh mới lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tây.
Điện thoại vừa đổ chuông liền bị tắt. Anh tiếp tục gọi đi.
Kết quả là anh bị Hoắc Tây chặn cuộc gọi, chặn Zalo… chặn hết mọi mạng xã hội có thể trò chuyện với nhau.
Anh không tìm thấy cô.
Anh mất cô rồi.
Anh muốn nói với cô dù là một chữ cũng khônq đươc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK