Diệp Bạch cười, ôm Lục Huân ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạch buông lỏng tay ra nhưng thân thế lại nghiêng tới, đ’âu kề đầu với Lục Huân.
Lục Huân nổ lực không nhìn Lục Thước.
Cho dù việc này rất khó khăn.
Bởi vì Lục Thước dựa vào thật sự rất gần, cậu và cô cũng chỉ cách mỗi một Diệp Bạch, thậm chí cô có thể ngửi mùi nước hoa Cologne quen thuộc được trên người cậu.
Diệp Bạch phát hiện cô ngấn người, cúi đầu nhìn cô.
Đêm nay Lục Huân có trang điếm.
Khuôn mặt trong sáng, cặp lông mi đen dày rung rinh trên mí mắt, khiến người ta trìu mến.
Diệp Bạch đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Không muốn ở lại đây thì chúng ta sẽ rời đi.”
Lục Huân lắc đầu.
Không cần làm vậy!
Cô và Lục Thước từng có quá khứ nhưng nó đã kết thúc, thành phố B nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ lúc nào cũng có thể gặp lại nhau, chẳng lẽ lần nào cô cũng phải trốn tránh cậu sao?
Diệp Bạch cũng không miễn cưỡng.
Anh quay đầu lại, chỉ là vẫn luôn nắm lấy tay cô, bởi vì tay cô vô cùng lạnh lẽo.
Anh dứt khoát cởi áo khoác, khoác lên trên vai cô.
Lục Huân cười nhẹ với anh, vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Thước, cậu nhìn cô chằm chằm.
Hai giây sau, Lục Thước xoay đầu đi.
Tư An Nhiên thò lại gần nói nói đôi lời với cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em thấy sản phẩm trưng bày dưới đó không tồi.”
Lục Thước nhìn, đó là mặt dây chuyền ốc biến do Lục Huân thiết kế.
Rất thanh tú, vô cùng xinh đẹp.
Tư An Nhiên cười nhạt: “Là tác phẩm của Tiểu Huân đấy! Lục Thước, nói gì đi nữa anh cũng là em trai của cô ấy, dù sao cũng nên giúp đỡ một chút.”
Lục Thước không thích cô ấy nói như vậy.
Cậu vổ ổng quân, nói: “Tác phẩm của cô ấy từ trước đến nay luôn có người theo đuổi! Không phải nửa năm trước cô cũng tìm cô ấy đặt váy cưới sao? Sao mà… quên nhanh thế?”
Tư An Nhiên không xuống được sân khấu.
Lục Thước lại nói: “Dù có gọi, cô ấy cũng chỉ
có thể gọi tôi là anh!”
Tư An Nhiên nắm chặt ngón tay, không muốn tự rước lấy nhục.
Lúc này người chủ trì đứng trên sân khấu giới thiệu về mặt dây chuyền, giá quy định là một triệu hai
Ốc biển mà, đắt lắm.
Hơn nữa được khảm hơn mười viên kim cương, nhìn rất chói mắt.
ở giữa ốc biển có màu hồng pha tím sáng.
Tạo nên vẻ đẹp yêu mị.
Có người ra giá một triệu ba, Lục Thước ra một triệu năm, người nọ nhìn Lục Thước lại ra giá một triệu tám, có vẻ như vợ của ông ta rất thích.
Nếu trong bình thường, chắc chắn Lục Thước sẽ giúp người ta có được mong muốn.
Nhưng thứ này, cậu sẽ không cho ai cả, vì thế trực tiếp ra giá ba triệu.
Người chủ trì trên sân khấu rất hưng phấn, sản phấm của các nhà thiết kế hầu như rất được săn đón nhưng tác phấm này của Lục Huân nhiều nhất cũng chỉ tới hai triệu, bây giờ đã lên tới tận ba triệu.
vẫn chưa hết!
Diệp Bạch nâng thẻ, lười biếng mà nói: “Năm
triệu.’
Phía dưới một vùng ồ lên.
Khuôn mặt Lục Thước căng chặt: “Mười triệu.”
Diệp Bạch vẫn không chút để ý: “Hai mươi triệu!”
Lục Thước sẽ không từ bỏ, đang định giơ thẻ, lúc này Tư An Nhiên đã không ngồi yên được nữa. Cô ấy muốn Lục Thước bắt được cho mình nhưng cô ấy không muốn đế Lục Huân quá nối bật, đang định kéo Lục Thước.
Một giọng nữ vang lên: “Hai mươi triệu lẻ một đồng.”
A…
Mọi người nhìn về hướng giọng nói vang lên, muốn nhìn xem ai là đại gia mà không biết xấu hố như vậy.
Nhưng sau khi nhìn thấy, không ai lên tiếng.
Là Hoắc Tây!
Nhân tài mới giới luật xuất hiện, thanh danh cũng ngang tầm với bố cô ấy là Hoắc Minh.
Dường như Hoắc Tây dành thời gian tới đây, còn mặc đồ đi làm nữa. Cô đứng lên từ từ đi đến hàng phía trước, tiếng giày cao gót gõ lên sàn nhà, côp cộp cộp cộp.
Lục Thước giương mắt xem cô: “Chị.”
Hoắc Tây cười tủm tỉm: “Tổng giám đốc Lục đi cùng bạn gái sao! Tôi lại cực kỳ thích tác phẩm này, cậu sẽ không dành với tôi chứ!”
Lục Thước đã quá hiểu cô.
Cậu tức giận mà nói: “Đương nhiên sẽ không!”
Hoắc Tây vẫn cười tủm tỉm, lại hỏi Tư An Nhiên: “An Nhiên, hẳn là cô cũng không phản đối đúng không?”
Mặc dù Tư An Nhiên là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Hoắc Tây, cô ấy cũng không dám lỗ mãng.
Trong bụng luật sư Hoắc toàn là ý xấu.
Toàn thành phố B có ai không biết, cô ấy không nghĩ đắc tội với cô!
Hoắc Tây có được thứ mình muốn, cô đi thẳng lên sân khấu lấy cái vòng cổ kia, đi xuống tới bên cạnh Lục Huân, cô cúi đeo vào cho Lục Huân, lại ngẩn người cười khẽ: “Đeo ở trên người Tiểu Huân mới xứng!”
Nói xong, cô nháy mắt với Lục Thước.
Lục Thước tặng cho cô một ánh mắt xem thường.
Hoắc Tây đứng thẳng người, duỗi tay ra:
“Thư ký Lâm, chi phiếu.”
Thư ký Lâm lập tức đi tới đưa chi phiếu cho cô.
Hoắc Tây viết chi phiếu, để lại, sau đó rời đi luôn.
Lục Thước đuổi theo ra ngoài.
Trong lối đi nhỏ không người, cậu túm chặt Hoắc Tây: “Hoắc Tiếu Tây!”
Hoắc Tây dựa vào trên vách tường, đôi chân thon duỗi dài ra.
Cô mở bàn tay trắng nõn ra: “Chi phiếu!”
Lục Thước nhướn mày, giả vờ không hiếu.
Hoắc Tây hừ nhẹ: “Hai triệu, bớt giả ngu! Em cảm thấy em mua thì Tiểu Huân sẽ nhận sao?”
Lục Thước không giả ngu nữa, cậu xé một tấm chi phiếu đưa cho cô, để cô tự điền.
Hoắc Tây búng tay.
Lục Thước sửa sang lại cố áo, hỏi: “Sao chị biết?”
Hoắc Tây lấy chi phiếu, nhẹ nhàng xoa mặt cậu: “Chị có khách hàng ở đối diện với Tiểu Huân, có một hôm chị tới, cửa thang máy mới mở ra đã thấy em đè con bé lên ván cửa rồi hôn! Cậu Lục có kỹ thuật hôn tổt đây.”
Gương mặt Lục Thước hồng nhạt.
Làn da cậu trắng trẻo, lúc đỏ mặt trông rất đáng yêu.
Hoắc Tây ôm đầu của cậu, hôn một cái: “Em trai cố lên nhé! Không ôm được Tiểu Huân về nhà, chị khinh thường em!”
Cô lại chớp mắt: “ông cậu có thể thu phục được cô mà.”
Lục Thước cười chua xót.
Hoắc Tây than nhẹ một tiếng, chọc cậu: “Lại nói giỡn! Tiếu Huân cũng khố, nếu thật sự không thế cho con bé hạnh phúc thì cũng đừng trêu chọc con bé, cũng đừng mất mặt giống hôm nay, Diệp Bạch không hề muốn mua, chẳng qua anh ta chỉ muốn khiến em thành kẻ xem tiền như rác mà thôi.”
Làm sao mà Lục Thước không biết, nhưng là đàn ông cũng chẳng quan tâm nhiều đến thứ đó.
Hoắc Tây tặng cậu một cái hôn gió: “Đi đây!”
Lục Thước nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên hỏi một câu: “Chị! chị hận Trương Sùng Quang không?”
Hoắc Tây dừng bước.
Ước chừng vài giây, cô xoay người, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu thương chị, cứ tìm cho chị một người trông đẹp trai lại có thân thể khỏe mạnh một tí.”
Lục Thước không nói gì.
Thật lâu sau, cậu từ từ bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hoắc Táy.
“Chị, em xin lỗi!”
Nếu năm đó cậu không ra nước ngoài cùng Trương Sùng Quang, có phải bây giờ bọn họ vẫn có thế sống hạnh phúc bên nhau không.
Hoắc Tây vỗ về cậu.
Cô nói nhỏ: “Có đôi người muốn giữ cũng không giữ được! Bây giờ chị khá tốt.”
Lục Thước không nhắc nữa, cậu đưa Hoắc Tây xuống lầu.
Hoắc Tây lái một chiếc Bentley, cô ngồi trên xe nhìn lên trên lầu: “Đi lên đi! Dù sao Tư An Nhiên cũng là đối tượng kết hôn của em, cũng đừng làm quá mất mặt.”
Lục Thước gật đầu: “Em biết!”
Hoắc Tây lái xe rời đi.
Lục Thước không lên lầu, cậu đứng trong gió đêm hút thuốc.
Bên ngoài rất lạnh nhưng cậu cần phải tỉnh táo một chút.
Không biết qua bao lâu, Diệp Bạch dẫn Lục Huân đi xuống dưới.
Trong đêm tối, tầm mắt của Lục Huân đối
diện với Lục Thước, trong mắt cả hai đều chứa đầy vẻ khó xử, cuối cùng Lục Huân cúi đầu lên xe.
Lục Thước kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, chậm rãi hút một ngụm.
Diệp Bạch đi theo lên xe, nhanh chóng lái xe đi.
Lục Thước nhìn bọn họ thành đôi, nhớ tới lời bố cậu nói, nói rằng Lục Huân đã có bạn trai… cô thật sự đã yêu Diệp Bạch rồi sao?
Bọn họ đã ngủ với nhau hay chưa…
Tư An Nhiên đi xuống, nhìn thấy Lục Thước đứng trong gió đêm.
Cậu nhìn về một hướng.
Cô ấy cũng nhìn thật lâu, mãi cho đến khi người lạnh đến mức run rấy, mới gọi một tiếng: “Lục Thước!”
Lục Thước thu lại tầm mắt, lúc nhìn cô ấy có hơi lạnh lùng.
Tư An Nhiên đi tới, chịu không nổi đành hỏi lại: “Anh tới đây là vì cô ấy sao?”
Lục Thước lạnh nhạt: “Chẳng lẽ không phải cô đã biết từ sớm sao?”
“Lục Thước, anh là đồ khốn!”
Lục Thước nhíu mày, cậu lạnh lùng nói: “An Nhiên, nếu cô có thể giữ được vài phần lý trí, tôi
nghĩ chúng ta có thể tiếp tục chung sống hoà bình! Nhưng rõ ràng cô không làm được…”
“Em làm được!”
Tư An Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Tổng Giám đốc Lục yên tâm!”
Cồ ấy đứng thẳng người, cuối cùng cũng tìm được thần thái ban đầu, lời nói có chút trào phúng: “Còn vệ vụ váy cưới đính hôn của chúng ta, em nghĩ anh đã biết chuyện em tìm Lục Huân, lúc trước cô ấy đã nhận rồi, không thế hủy nữa, thứ sau này chúng ta cùng nhau tới xem kết quả? Tổng Giám đốc Lục…chẳng lẽ anh không dám đi, sợ phải nhìn thấy bọn họ ân ái?”
Lục Thước bật một câu: “Cô hẹn trước với thư ký của tôi đi.”
Nói xong, cậu mở cửa xe, lên xe.
Tư An Nhiên sững sờ: “Anh không tiễn em sao?”
Lục Thước ngồi ở trong xe, soi kính chiếu hậu sửa sang lại cổ áo sơ mi, thoải mái đáp lời: “Tôi nghĩ một người phụ nữ độc lập như cô cũng khinh thường việc xum xoe với đàn ông! Đương nhiên, tôi cũng không muốn cho lắm.”
Nói xong, cậu anh khởi động xe.
Tư An Nhiên tức giận đến mức đá vào cửa xe: “Lục Thước, anh là thằng khốn!”
Lục Thước không để ý tới cô ây, cậu vừa lái xe vừa nghĩ: Có lẽ Tư An Nhiên cũng không phải người vợ cậu cần! Cô ấy đã không còn lý trí từ lâu, hơn nữa cậu cũng không ngốc, chắc hẳn cô ấy đã xem trọng cậu rồi! Rõ ràng biết cậu và Lục Huân ở bên nhau, cô ấy còn đồng ý xem mắt kết hôn với cậu, cậu cũng không hiếm lạ cái kiểu thích ấy!
Nhưng chỉ là trước mắt mà thôi, cậu vẫn chưa hoàn toàn cảm thấy cô ấy phiền chán.
Hoặc là nói, cậu cần cô ấy…
Làm lá chắn!
Cậu khát vọng được nhìn thấy Lục Huân mà Tư An Nhiên vì được cậu, gãi đúng chỗ ngứa hết lần này tới lần khác. Cậu và Tư An Nhiên chẳng qua cũng chỉ giống như quỷ hút máu, những kẻ đáng thương mà thôi!
Lục Huân ngồi bên cạnh Diệp Bạch.
Chiếc vòng cổ kia đã bị cô gỡ xuống, chuẩn bị tự mình tới trả cho Hoắc Tây.
Thật ra cô cũng không thân với Hoắc Tây …
Đang nghĩ ngợi, Diệp Bạch lại mở miệng: “Em nói xem tên Lục có biết xấu hố hay không, chị của cậu ta lại càng làm như thân quen lắm, anh thấy dáng vẻ vung tiền như rác của cô ta dùng để lừa mấy cô gái nhỏ cũng không thành vấn đề.”
Vóc dáng lại cao, cũng phải mét bảy rồi chứ!
Nhìn là biết đó là kiểu mà mấy cô gái nhỏ thích, vừa đẹp vừa ngầu.
Khó bảo đảm Lục Huân không động lòng.
Lục Huân dịu dàng nói: “Em từng nghe mẹ nói, luật sư Hoắc thích một vị thanh mai trúc mã, nhưng năm đó người ta xuất ngoại cùng với Lục Thước sau đó không quay về nữa, chuyện của bọn họ… Thôi quên đi.”
Chuyện này cũng là chuyện của hai năm trước, chỉ là lúc ấy cô cũng không biết bản thân sẽ gặp được Lục Thước!
Nhớ tới Lục Thước, cô lại không muốn nói chuyện cho lắm.
Diệp Bạch liếc nhìn cô một cái nhưng ròi cũng không hỏi lại.
Đưa cô đến dưới lầu, Lục Huân xuống xe tạm biệt anh, đang định đi vào trong, Diệp Bạch bỗng nhiên nói: “Lục Huân!”
Lục Huân quay đầu nhìn anh.
Diệp Bạch ngồi ở trong xe.
Gió đêm thổi rối mái tóc anh, khiến anh càng thêm phần gợi cảm.
Diệp Bạch nhẹ giọng nói: “Sang năm có khi anh phải quay về Bắc Mỹ, em có muốn qua đó
cùng anh không?”
Bắc Mỹ?
Lục Huân biết gia đình Diệp Bạch làm ăn buôn bán ở Bắc Mỹ, cũng khá dư giả.
Mà anh chỉ là người đại diện của cô, anh đưa cô qua đó cũng không khác gì ra mắt.
Lục Huân biết rõ, nếu cô ở bên Diệp Bạch, anh sẽ đối xử với cô tốt.
Thế nhưng đã lâu như vậy rồi mà cô vẫn không nảy sinh tình yêu nam nữ với anh, nếu cô vì ham cảm giác anh đối xử tốt nên mới ở bên anh, như vậy là không công bằng với Diệp Bạch.
Lục Huân không nói gì.
Diệp Bạch cười, anh vẫy tay với cô: “Nói không chừng mấy ngày nữa em sẽ đối ý!”
Lục Huân ừ một tiếng, có hơi khờ khạo.
Cô nhìn chăm chú vào lúc anh lái xe đi, sau đó mới đi vào thang máy về nhà.
Thang máy vừa mở ra đã thấy một bóng người thon dài đứng tựa trước cửa nhà cô, hôm nay cậu ăn mặc nghiêm túc, cặp chân dài kia thật sự không có chỗ để.
Là Lục Thước!
Lục Huân đứng ở thang máy rất lâu…
Cửa thang máy cứ đóng rồi lại mở.
Cuối cùng, Lục Thước tiến lên kéo cô ra, cô khoác một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài bộ đồ dạ hội, đeo thắt lưng, nhưng nhìn vẫn rất tinh tế.
“Chìa khóa.”
Lục Huân lùi lại một chút: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi!”
Cô từ từ dựa vào trên vách tường, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế nhưng cũng rất bình thản: “Đúng vậy, chú Lục tới tìm tôi! Tôi đã đồng ý sau này không dính vào cậu nữa, Lục Thước, về sau đừng đến!”
Ánh mắt của Lục Thước trở nên thâm sâu.
Cậu để ý cô đã tháo cái vòng cổ kia xuống, rõ ràng cô không muốn.
Giọng nói cậu khàn khàn: “Đi vào rồi nói, bên ngoài lạnh lẽo!”
Lục Huân không nhúc nhích.
Lục Thước bước tới chổng lại cô, ép cô không dám cử động một chút nào, một bàn tay duỗi vào trong túi áo cô rồi lấy chìa khóa ra, cô cắn môi: “Lục Thước!”
Lục Thước yên lặng mở cửa.
Cửa mở ra, cậu quay nửa người lại nhìn cô: “Đi vào rồi nói!”
Lục Huân cắn nhẹ môi dưới, vẫn đi vào.
Lục Thước đi theo vào, nhìn cồ mở máy sưởi, sau đó yên lặng đi vào trong phòng bếp nấu cà phê.
Cảnh này khiến cậu nhớ tới quãng thời gian lúc trước bọn họ ở chung.
Cô rất thích uống cà phê, luôn khiến cho mùi hương cà phê thoang thoảng trong nhà.
Lục Thước yên lặng đi vào phòng bếp, cậu đứng phía sau lưng cô, lấm bấm: “Chuyện trước đây, chị có còn nhớ rõ không?”
“Không cần phải nhớ!”
Lục Huân đưa một ly cà phê cho cậu, giương mắt nhìn: “Chuyện đã kết thúc từ lâu! Lục Thước, hiện tại cậu đã có bạn gái, tôi cũng có bạn trai… Hai người chúng ta thật sự không cần phải qua lại nữa, uống hết ly cà phê này rồi rời đi đi!”
Lục Thước đặt cà phê sang một bên.
Cậu cúi đầu nhìn cô.
Bởi vì dựa gần, cô mất tự nhiên xoay đầu đi, cả người lặng lẽ dịch sang hướng khác.
Lục Thước thấp giọng nói: “Diệp Bạch có thể gọi là bạn trai sao? Là bạn trai sao lại chưa bao giờ ở cùng với em, sao lại chỉ đưa em trở về rồi rời đi, Lục Huân, em nói dối.”
Lục Huân cười nhẹ.
Cô quay lại phòng khách, Lục Thước cũng đi qua, ôm lấy bả vai cô, xoay cồ lại: “Để tôi chăm sóc chị.”
Lục Huân nhẹ nhàng hất tay cậu ra.
Cô nhìn cậu, hỏi: “Chăm sóc kiểu gì? Có phải là kiểu mua nhà mua xe cho tôi, thậm chí còn cho tôi một khoản tiền tiêu không bao giờ cạn hay không? Lục Thước, cái này có khác gì đang bao nuôi không? Bây giờ có thể cậu cảm thấy đó là chăm sóc, ngày nào đó tình cảm giữa anh và vợ cậu không tốt, muốn tới tìm chút an ủi mà tôi lại không muốn, khi đó cậu sẽ nói cậu đã tiêu tiền, cậu sẽ nói tôi đang sống trong căn nhà cậu mua, đi xe của cậu, xài tiền của cậu, vì sao tôi lại còn phải giả vờ rụt rè nữa?”
Khi đó, cô sẽ biến thành người phụ nữ khốn nạn trong mồm mọi người.
Lục Huân nói xong, bản thân cũng rất đau khố.
Cô và cậu cũng từng là người yêu thật sự, mặc dù có một phần là lừa gạt, nhưng đó cũng là thật sự yêu nhau, hiện tại thì sao, cậu đã có bạn gái rồi mà còn muốn trêu chọc cô nữa!
Cò hạ mình trước: “Lục Thước, buông tha cho tôi, được không?”
Lục Huân nói xong, đi đến bên cửa số nhìn đêm tối ngoài kia, tuyết còn chưa tan, chất thành một đống đè cong cả nhánh cây…
Lục Thước nhìn bóng dáng tràn ngập xa cách của cô.
Hồi lâu sau, cậu mới khó khăn thốt thành lời: “Được!”
Thế nhưng khi rời đi, cậu lại cảm thấy dường như mình đã quên gì đó, ngay vào lúc trước khi lấy lại lý trí, cậu đi tới ôm chặt lấy cô, Lục Huân bị dọa sợ, nhưng bờ môi nóng bỏng của cậu nhanh chóng xâm chiếm cô.
Cậu đưa tay lột áo khoác của cô ra.
Cũng quá mạnh bảo.
Cũng chỉ thở gấp, nhẹ nhàng dựa vào bên gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, thấp giọng mở miệng: “Lục Huân, không phải tôi không trả giá bằng tình cảm! Nếu…”
Thế nhưng, không có chữ nếu nào cả…
Lục Huân không ôm hy vọng.
Cô ôm chặt lấy thân mình, cầm lòng không đậu mà run rẩy, phun ra mấy chữ: “Ra ngoài!”
Lục Thước không cử động!
Lục Huân bổng nhiên chạy vào trong thư phòng, cò ôm một chồng bản thảo thiết kế ra,
ném tới trước mặt Lục Thước…
“Lục Thước! Cậu muốn tôi nói lời khó nghe
sao?”
“Đây… đây chính là váy cưới do vợ sắp cưới của cậu đặt, tôi nghĩ hai người sẽ nhanh chóng đính hôn kết hôn, bây giờ cậu lại ôm tôi hôn tôi là sao?”
“Tôi là cái gì?”
Cô vừa nói vừa khóc, lấm bấm: “Cậu còn muốn khiến tôi đau khố tới mức nào nữa đây? Cậu thích là thích, tình cảm của tôi thì không phải là tình cảm sao, tôi đã nghe lời cậu, rời khỏi thế giới của cậu, vì sao cậu còn muốn tới trêu chọc tôi, vì cái gì?”
Gương mặt Lục Huân tái nhợt: “Đừng ép tôi hân câu!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK