Chương Bách Ngôn rút tất cả các đường dây điện thoại, đặt chế độ Không làm phiền trên điện thoại di động, ngồi lặng lẽ một mình trong bóng tối...
Đến hừng đông, anh mới hơi cử động thân thể.
Sau đó mở cửa và bước ra ngoài.
Từ Chiêm Nhu ở ngoài đợi anh ta cả đêm, vừa thấy anh đi ra, cô ta vội vàng đuổi theo: “Bách Ngôn, anh đừng như vậy nữa! Sau này em sẽ không bao giờ tìm bọn họ nữa, chúng ta một lòng một dạ sống cho tốt nhé, em hứa đấy! Anh đừng bỏ mặc em như thế.”
Chương Bách Ngôn đẩy cô ta ra.
Anh đi được vài bước thì đột nhiên quay người lại ngay trước cửa thang máy, nói: "Từ Chiêm Nhu, chúng ta hủy hôn ước đi! Tôi không thể cưới cô được."
Từ Chiêm Nhu sửng sốt, cô ta không dám tin vào những gì mình nghe được.
Chương Bách Ngôn đang nói cái gì vậy?
Một lúc lâu sau, cô ta mới khó khăn nói: “Loại chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa, Bách Ngôn, anh tin em đi!”
Chương Bách Ngôn lặng lẽ nhìn cô ta, vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi không yêu cô!"
Từ Chiêm Nhu đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu...
Chờ cô ta hoàn hồn, Chương Bách Ngôn đã vào thang máy và đi xuống lầu.
Anh lái xe thẳng đến bệnh viện, nhanh chóng đi vào thang máy, đi đến khu vực phòng bệnh VIP... Anh không gõ cửa mà trực tiếp vào phòng, lúc đó bên trong chỉ có Lục U và đứa trẻ, y tá đổi ca, Hoắc Minh Châu đi theo lấy thuốc bổ.
Lục U đang cho đứa bé ăn.
Sau khi sinh một tuần, sữa nước của cô rất dồi dào, Tiểu Diệp Hồi trong lòng cô ăn ngon lành.
Rất có tiết tấu, mút chụt chụt.
Phòng bệnh yên tĩnh nên tiếng mút có vẻ rất lớn.
Chương Bách Ngôn đẩy cửa ra bước vào khiến Lục U giật mình.
Cô che mình lại, môi run run: "Đi ra ngoài!"
Chương Bách Ngôn khóa cửa lại, quay lưng về phía cô, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bây giờ không ai có thể vào được. Lục U, có mấy lời anh muốn nói riêng với em."
Lục U đại khái đoán được anh muốn nói cái gì.
Cô cười nhạt: "Không phải chuyện giữa chúng ta đã nói rõ rồi sao? Chương Bách Ngôn, anh quên rồi à?"
"Anh không quên."
Anh quay lại, lặng lẽ nhìn cô và đứa trẻ.
Ánh mắt phức tạp.
Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng đặt bản xét nghiệm quan hệ cha con lên giường.
Anh nói: "Đứa bé là của anh phải không? Là vào lúc chúng ta ở trên đảo. Lục U, sao em không nói sớm cho anh biết?"
Trong phòng bệnh rất ấm áp.
Nhưng Lục U nhìn thấy bản xét nghiệm quan hệ cha con thì cảm thấy toàn thân phát lạnh... Tiểu Diệp Hồi trong tay đã ăn đủ no, nhẹ nhàng buông mẹ ra, thoải mái ợ một tiếng.
Sau đó lại chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng.
Lục U hoàn hồn.
Cô đưa tay ra, dịu dàng vỗ về Tiểu Diệp Hồi, cô ép giọng nói rất thấp: "Chương Bách Ngôn, anh muốn tôi nói gì?"
Anh nghẹn họng.
Lục U cười nhạt: “Sau khi tôi và Diệp Bạch ở bên nhau, lúc anh và Từ Chiêm Nhu vẫn còn mập mờ, tôi đã chạy tới nói với anh, Chương Bách Ngôn, tôi có thai rồi,lúc đó anh sẽ dùng giọng điệu gì để nói chuyện với tôi, tôi nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra được… Anh sẽ nói: Có chắc chắn đứa nhỏ này là của tôi không? Sao, Diệp Bạch không chịu nhận đứa bé này hay sao?"
Chương Bách Ngôn muốn phủ nhận, song anh chẳng thể phủ nhận.
Bởi vì lời Lục U nói có thể là sự thật, có thể lúc đó anh thật sự sẽ nghĩ ra biện pháp châm chọc cô. Hơn nữa, anh không thể chấp nhận việc cô ở bên cạnh Diệp Bạch rồi lại quay đầu.
Khi đó, anh sẽ coi thường cô!
Lục U nhìn vẻ mặt của anh, nụ cười càng nhạt: "Anh xem, chúng ta là như thế, cứ làm tổn thương lẫn nhau mãi! Nhưng Chương Bách Ngôn à, lý do quan trọng nhất khiến tôi không nói cho anh biết không phải là cái này, mà là... Tôi thích Diệp Bạch, tôi thật lòng muốn chung sống với anh ấy suốt quãng đời còn lại."