Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai giờ chiều, Hoầc Minh về biệt thự đón ỏn Noãn trước, sau đó đến nhà trẻ đón Hoâc Tây.
Cô giáo nhà trẻ mỉm cười: “Hoầc Tây, bố mẹ con tới đón con nè!”
Tiểu Hoắc Tây mặc một chiếc váy hoa nhỏ và mái tóc xoăn màu trà, cò bé kiêu hãnh nói: “Bố mẹ con sẽ chụp ảnh cưới, con cũng muốn chụp ánh cưới!”
Bọn trê trong lớp đều cười ồ lên.
Cô giáo buồn cười: “Giờ cô dẩn con qua đó nhé!”
Cỏ giáo nấm tay Tiếu Hoắc Tây, trong lòng thực sự vô cùng yêu thích, lúc đưa cô bé cho Hoâc Minh còn có chút không nỡ.
Tiếu Hoắc Tây vẫy tay: “Cò giáo Vương, ngày mai gặp lại!”
Sau khi lên xe, Tiếu Hoâc Tây nhìn chầm chầm vào bụng của ỏn Noãn, không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, khi nào em trai con mới ra đời? Nếu con ngoan ngoãn ngủ một giấc thì em trai sẽ ra đời phải không ạ?”
Ôn Noãn không biết trả lời thế nào.
Hoắc Minh thẳt dây an toàn xong, cười nhẹ: “Phải ngủ rất nhiều giấc thì em trai mới
ra đời!”
Tiếu Hoắc Tây khá thất vọng.
Nhưng một lúc sau cô bé lại vui lên: “Các bạn ở nhà trẻ nói bố của họ cũng muốn có em bé, mối đêm đều chãm chí trồng củ cái! Bô’ ơi, bụng của mẹ cũng là do bô’ trồng củ cải mà ra ạ?”
Mặt Ôn Noãn hơi đỏ.
Hoâc Minh đang định lái xe, nghe vậy thì nhìn vào gương chiếu hậu, ánh màt anh chạm mât cò.
Anh như cười như không, mang theo vẻ mập mờ.
Gương mặt ôn Noãn càng nóng hơn.
Hoắc Minh buông tha cô, đạp nhẹ chân ga rồi giải thích với cô con gái yêu quý của mình: “Các bạn nhỏ nói như vậy không đúng lãm đâu! Khi Hoâc Tây lớn lên sẽ biết thỏi!”
Tiếu Hoâc Tây càng tin tưởng anh hơn.
Hoắc Minh tập trung lái xe, không nói thêm gì nữa, vợ và con gái anh đều ở trên xe!
Nứa giờ sau, xe dừng lại trước một cửa hàng váy cưới cao cấp.
Xe vừa dừng thì người quản lý đã bước tới mở cửa xe, trên mòi nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh Hoắc, cô Hoâc, chúng tòi đặc biệt đế trống chỗ đế mang đến cho anh dịch
vụ tốt nhất!
Hoâc Minh khẽ gật đ’âu.
Anh bế Hoầc Tây ra khỏi xe, cô bé rất vui vẻ, nhảy nhót bên cạnh mẹ.
Mẹ đã chọn cho cô bé một chiếc váy rất xinh.
Tâng hai.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đi thử những bộ trang phục cưới đã chọn.
Hoắc Minh nhanh chóng thay một bộ trang phục vest màu đen bằng nhung tơ, bên trong là áo sơ mi trâng như tuyết.
Đẹp trai, quý phái!
Một vài nhân viên phục vụ trẻ tuổi không khỏi lén nhìn.
Hoâc Minh hoàn toàn không có cảm giác gì, anh ngồi ở khu VIP, lặt xem tạp chí, chờ Ôn Noãn và Hoác Tây thay đồ. Người đ‘âu tiên bước ra là Hoâc Tây, cô bé mặc một chiếc váy xòe màu rượu vang nhạt, mái tóc xoàn màu trà được buộc gọn gàng, vô cùng xinh xần.
Mái tóc xoàn tròng thêm phân trang trọng.
Cỏ bé hơi xấu hổ, bổ nhào vào vòng tay cúa bố làm nũng.
Nhân viên phục vụ mím cười nói: “Cò
bạn nhó xinh quá! Nhìn rất giống mẹ!”
Hoâc Minh cúi đâu nhìn bé con do một tay mình nuôi lớn, trong lòng dịu dàng, nám lây bàn tay nhỏ của con đi đến trước tấm gương lớn, Hoắc Táy nhìn người trong gương.
Có bé thật đẹp!
Bố cũng rất đẹp trai!
Ánh mắt cúa Tiếu Hoắc Tây lấp lánh sáng ngời.
Hoâc Minh mỉm cười, đang định nói chuyện thì một bèn cánh cửa phòng thay đồ mở ra, ôn Noãn từ từ bước đến.
Hoác Minh nghẹt thở.
Dù đã nhìn thấy vô vàn vẻ đẹp quyến rũ của cò nhưng giờ phút này vẻ đẹp của cò vần khiến anh ngây ngất.
Phần trên của chiếc váy cưới màu trâng được ôm khít vô cùng khéo léo, dọc theo vòng eo thon gọn, viền váy được may bằng ren cầu kỳ và lộng lảy.
Mái tóc dài của cô được vén nhẹ ra sau, trên tai đang đeo đôi bông tai ngọc trai do anh tặng.
Dịu dàng, xinh đẹp!
Hoâc Minh không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve c’ân cố cỏ, lấm bấm: “Trỏng rất đẹp!”
Các nhân viên phục vụ đều đỏ mặt.
Hình ảnh trước mât này đủ đế họ tưởng tượng ra hàng ngàn chữ…
Ôn Noãn ngại ngùng, khẽ nói: “Giờ không phải ở nhà, anh kiềm chế lại chút đi!”
Hoắc Minh cười nhẹ, hạ nói: “Ý em là ở nhà thì không cần kiềm chế sao?”
Ôn Noãn:…
Đúng lúc thợ chụp ánh bước tới, mọi người cũng bât đâu làm việc.
Ôn Noãn đang mang thai, Hoâc Minh sợ có mệt nên khi ký hợp đồng với họ chỉ đàng ký chụp hai tiếng đồng hồ, may mân là bọn họ đ’êu xinh đẹp, Tiếu Hoắc Tây cũng khá ăn ảnh nên hai tiếng đồng hồ là đú!
Sau khi chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh nhìn bức ảnh rồi cười nói: “Nếu không ngại thân phận của Tống giám đốc Hoâc, tôi thật sự muốn dùng bức ảnh này làm quảng cáo!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười.
Anh vồ về Hoảc Tây, dịu dàng nói với ồn Noãn: “Đi tấy trang thay quân áo đi, anh đưa hai mẹ con đi ăn tối!”
Hoâc Tây thích đi ăn ngoài nhất.
Cô bé lập tức chạy vào phòng thay đồ, thay chiếc váy nhỏ. Trong khi đợi ôn Noãn, người quản lý đã mang một quả bóng da nhỏ cho cô bé chơi, Tiểu Hoắc Tây say mê chơi vui vẻ!
Hoắc Minh ngồi trên ghế sỏ pha, xử lý công việc trên điện thoại.
Tiếu Hoắc Tây đi tới, cau mày nói: “Bố ơi, quả bỏng rơi vào trong rồi!*
Hả?
Hoắc Minh cất điện thoại, đi đến cửa phòng thay đồ của òn Noãn, nhẹ nhàng gõ cửa: “ón Noãn, ón Noãn…”
Bên trong không có ai đáp lại.
Nhưng hình như có tiếng quả bóng tưng náy…
Hoâc Minh cầm tay nâm cửa và xoay, nhưng cửa không mở được!
Trong lòng anh chùng xuống, lập tức đặt Hoấc Tây ở sau lưng, duỗi chân đá mạnh vào cửa.
Cánh cửa dày nặng chao đảo rơi xuống, vang ầm lên rồi mở ra!
Khoảnh khắc cửa mở, hơi thở của Hoắc Minh gần như nghẹn lại… Hai nhân viên phục vụ bị trói trên ghế, miệng bị nhét giẻ, còn òn Noãn thì bị Kiều An bât làm con tin, dùng một lưỡi dao sắc nhọn kề vào cổ họng cò.
Máu đỏ tươi rí ra một chút.
Hoâc Minh từ từ thốt lên: “Kiều An!”
Kiều An đang mặc bộ quần áo nhấn viên ở đây, thân hình gầy gò đến mức không thế
đứng vững được, khuôn mặt khỏ héo, cả người uế oải, hoàn toàn mất đi vẻ đẹp trước kia.
Kiều An nở nụ cười rợn tóc gáy.
“Hoẳc Minh, anh không nghĩ em có thể ra ngoài phải không?”
“Em muốn gặp anh nhưng anh lại từ chối, nên em đành phải tự sát… Những tên ngu ngốc đó đã đưa em đến bệnh viện, em chỉ cần phí chút công sức đã gặp được anh rồi, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Cò ta đột nhiên gào lên: “Hoâc Minh, anh thật tàn nhấn! Vì cứu con gái cưng cúa mình, anh gân như đã rút cạn máu của em! Anh có biết nôi đau do co giật khi mất máu quá nhiều không? Anh không biết, bởi vì trong lòng anh chỉ có con khốn này và đứa con cúa cò ta!”
Hoâc Tây sợ đến mức bật khóc!
Hoắc Minh bình tĩnh nói: “Hoắc Tây, xuống lầu!”
Hoầc Tây còn nhỏ, khóc đòi mẹ!
Sắc mặt Hoắc Minh nghiêm nghị nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng: “Ngoan, nghe lời!”
Cái miệng nhỏ của Hoâc Tây run lên, cò bé nhìn mẹ mình… cổ bị bóp chặt khiến ỏn
Noãn rất đau, nhưng cò vần cố gang nói bằng giọng bình tĩnh: “Nghe lời bố!”
Trên mặt Tiếu Hoâc Tây đâm lệ, lùi lại vài bước rồi chạy xuống lầu.
Kiều An cười lạnh: “Thật là khiến người ta cảm động!”
Hoâc Minh nâm chặt ngón tay, nhìn chằm chầm ón Noãn, sau đó đưa mât nhìn về phía Kiêu An: “Em muốn gì?”
“Muốn gì?” Kiều An cười điên cuồng.
Cò ta nhìn Hoắc Minh, trong mắt đột nhiên có thêm vài phần thưong yêu: “Em muốn quay lại như trước! Hoâc Minh… Điều em hối hận nhất chính là những ngày tháng buông thả đó, anh tha thứ cho em được không? Chí cần anh tha thứ cho em và về bên cạnh em, em sẽ tha cho cò ta!”
Hoâc Minh nói với vé mặt vô cảm: “Được rồi, anh tha thứ cho em!”
Kiều An ngẩng đầu lên mỉm cười…
Đột nhiên, giọng nói của cò ta lại trở nên tàn nhân: “Anh gạt em! Anh chỉ muốn cứu con khốn này!”
Vừa nói, cò ta vừa siết chặt lưỡi dao trong tay.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ váy cưới màu
trắng…
Cổ họng mánh khảnh cúa ôn Noãn nghẹn lại.
Cò không dám thở, vì chỉ cần nhích thêm một tấc, cỏ sẽ mất mạng. Cò cũng không dám gọi Hoắc Minh vì sợ sẽ chọc tức Kiều An!
Kiều An bống dưng bật cười: “Thật ra em không muốn giết cỏ ta! Giết cỏ ta thì anh sẽ nhớ cô ta cả đời!”
Cỏ ta lấy ra một ống tiêm từ trong túi áo.
Bên trong có thuốc thử màu vàng.
Cô ta ném nó xuống chân Hoầc Minh, lạnh lùng nói: “Hoâc Minh, em cho anh một cơ hội! Tiêm thứ này vào người anh, em sẽ thả cò ta!… Đây là đó tốt, một mũi tiêm sẽ kết thúc nối đau của em! Bởi vì anh sẽ dần dần quên đi ón Noãn, sẽ quên đi mối tình khắc cốt ghi tâm của hai người!”
Nói xong, cò ta cười như điên…
Ôn Noãn không nhịn được nữa, cò vùng vầy, hét lên với anh: “Hoầc Minh… Không được! Anh không được tiêm, không được tiêm vào!”
Cô không sợ anh sẽ quên cô.
Cỏ sợ thứ đó sẽ giết chết Hoác Minh!
Yết hầu của Hoâc Minh chuyền động,
anh nhìn châm châm ôn Noãn, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Bây giờ anh cần phải kéo dài thời gian.
Kiều An điên rồi, một sự kích thích nhỏ cũng có thế giết chết ón Noãn… Anh yêu ôn Noãn, yêu đứa con của họ, ôn Noãn không thế xây ra chuyện gì, cho dù bắt anh phải đánh đổi cả bán thân!
Anh cúi xuống nhặt ống tiêm, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiên quyết: “Anh sẽ tiêm!”
Ôn Noãn khóc, nước màt đ’âm đìa: “Hoắc Minh, đừng…”
Vẻ mặt Kiều An vặn vẹo vì hưng phấn, cô ta nhìn châm chầm Hoắc Minh: “Ngay bây giờ, nếu không em sẽ giết chết cò ta! 1,2,3…”
Hoâc Minh cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi lên.
Cánh tay của anh cỏ những đường cong đẹp mắt, rắn chắc khỏe mạnh, đã ôm ôn Noãn biết bao đêm, nhưng bây giờ… Một mũi kim mỏng đâm vào da thịt, từ từ tiêm vào chất lỏng màu vàng nhạt.
Mọi thứ tựa như ngừng lại.
Trong thế giới cúa anh, chỉ có đòi mât đầm lệ của Ồn Noãn…
Ôn Noãn, anh xin lỗi, anh luôn khiến em đau lòng!
òn Noãn, đừng khóc nữa, em khóc khiến lòng anh đau vô cùng, không sao cả, so với những tổn thương anh gây ra cho em, thì những điều này thật sự chẳng là gì… ít ra cũng không đau lắm!
Ôn Noãn, vị sư thây kia nói nhân duyên của anh mỏng manh, thực ra anh đã tin! Anh hoảng hốt không yên lòng… Nhưng không ngờ cuộc chia ly lại đến nhanh như vậy!
Ôn Noãn, nếu như anh thật sự luân hồi một lần nữa, anh nhất định sẽ trớ về tìm em!
Ồn Noãn, đừng khóc!
õn Noãn, anh không nói được, nhưng anh nghĩ em sẽ biết…
Anh yêu em!
Tâm nhìn dần nhòe đi.
Hoắc Minh nhìn thấy tòa nhà đối diện, hoàn toàn tối đen, sau đó vang lên một âm thanh trâm…
Kiều An bị bân nổ đầu!
Cánh cửa dần dần bị bao vây…
Kiều An ngã xuống vũng máu, hai mắt cỏ ta mở to, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười quái dị.
õn Noãn, thứ tòi không có được,
cỏ cũng đừng hòng!
òn Noãn đứng đó, toàn thân đầy máu.
Hoắc Minh ném ống tiêm trên tay đi, bước về phía cô, ôm cô thật chặt, mạnh đến mức suýt chút nữa làm cò đau!
“Em không sao! Hoâc Minh… Em không sao!”
Ôn Noãn nâng cánh tay anh lén: “Anh cảm thấy thế nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!”
Hoâc Minh khẽ nhắm mât, nhẹ nhàng đồng ý!
Xuống đến tầng một.
Hoâc Tây nhìn thấy bọn họ, lặp tức nhào vào, thút thít gọi bồ’ mẹ. Hoắc Minh òm cò bé, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Không sao rồi! Hoấc Tây, không sao rồi!”
Tiếu Hoầc Tây khóc như mưa!
Trên người của mẹ có rất nhiều máu, cò bé rất sợ hãi và đau lòng…
Vợ chồng Hoác Chấn Đòng cũng vội chạy tới.
Hoầc Minh đưa vợ và con gái cho bà Hoắc còn mình thì theo Hoắc Chấn Đòng đến bệnh viện hàng đầu ở thành phố B, vốn dĩ ôn Noãn muốn đi theo nhưng Hoầc Minh kiên
quyết yêu cầu có ớ lại bẽn cạnh Hoắc Tây.
Sau khi lén xe, Hoắc Chấn Đỏng nhặn ra không ổn, vội hói.
Hoâc Minh tựa lưng vào ghế, nhỏ giọng nói: “Không biết Kiều An lấy được ống tiêm ở đâu, thứ này cỏ thế gáy tổn thương đến hệ thần kinh.”
Giọng Hoăc Chấn Đòng khẽ run rấy: “Con tiêm rồi sao?”
Hoâc Minh không nói gì, lặng lẽ nhìn bố mình.
Anh yêu thương và bảo vệ vợ con nhưng lại phụ lòng với bố mẹ!
Lòng Hoác Chấn Đòng đau nhói, ông ước gì có thế xé Kiều An ra thành từng mảnh, nhưng điêu quan trọng nhất lúc này chính là đến bệnh viện kiếm tra sức khỏe cúa Hoắc Minh…
Tài xế lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Hoâc Minh rút máu, làm xét nghiệm.
Sau khi có kết quả, bác sĩ nhìn vào phiếu xét nghiệm, vẻ mặt phức tạp nói với Hoâc Chấn Đòng: “Chấn Đông, ra ngoài rồi nói!”
ở nơi riêng tư, Hoâc Chấn Đòng hít một hơi thuốc dài.
Ông nói: “Hoắc Minh cũng nghe đi! Nó
không phái là một tờ giấy, dù tốt hay xấu cũng phải cho nó chuẩn bị tâm lý!”
Bác sĩ im lặng một lúc.
Ông ấy chỉ vào phiếu xét nghiệm và nói: “Đây là loại thuốc thứ bất hợp pháp mới nhất ở Anh Quốc, nó không gây tứ vong nhưng có thế làm tổn thương dây thần kinh, gây mất trí nhớ và chứng đau nửa đầu, mức độ như thế nào thì… Còn cần phải theo dõi!”
Hoắc Chấn Đỏng nhắm mắt lại: “Có cách nào cứu được không?”
Bác sĩ nhìn ông, nhẹ nhàng lắc đâu!
Hoâc Chấn Đóng ngấng đầu, nước mât dâng trào quanh mắt…
Cả đời ông luôn kiên cường, ít khi khóc, ông chỉ khóc khi Hoâc Tây chào đời!
Bây giờ con trai ông xảy ra chuyện, sau này cỏ thế sẽ không nhớ đến bố mẹ mình, không nhớ đến vợ con mình, sao ông có thế không đau lòng được?
So với nồi buôn của òng, Hoắc Minh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nhớ đến lời của sư thầy Thanh Thủy…
[Tinh thân mỏng manh, cần phải luân hồi trên thế gian một lần]
muốn gặp òn Noãn!”
Nếu định sẵn là phải quên đi, vậy thì trong lúc anh còn nhớ được, anh nhất định phải yêu cô thật nhiều… Anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nhắn nhủ với cô!
Cho dù có phải bầt đâu lại từ đầu, anh cũng không cho phép cô bó cuộc!
Hoắc Minh dù có trởthành dáng vé như thế nào cũnq vấn thuòc về ôn Noãn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK