Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc tối tân hôn của Lục Khiêm và Minh Châu được tố chức ở một khách sạn cực kỳ nổi tiếng ở thành phố B.
Vị trí của khách sạn trước kia từng là Vương phủ.
Được giữ gìn rất tốt.
Tiệc cưới làm tám bàn, đều là người thân gần gũi hai bên gia đình, cũng không ‘âm ĩ náo loạn gì.
Yên tĩnh nhẹ nhàng!
Đêm tân hôn của bọn họ trải qua ở phòng khách sạn này, khắp phòng đều là hoa hồng đỏ, ở giữa đế đầy quà tân hôn.
Minh Châu mặc áo cưới đỏ, cởi giày ra, để lộ đôi chân trắng mịn.
Cô ngồi trên thảm bóc quà ra xem.
Lục Khiêm xã giao xong, quay về phòng ngủ thì thấy một đôi chân non mịn.
Ánh mắt anh nóng rực, im lặng nâng tay cởi hai nút áo, đi đến sau lưng cô cúi xuống bên tai: “Có quà gì trúng ý em không?”
Minh Châu dựa vào vai ông, giọng dịu dàng: “Anh làm anh giật mình đấy!”
Lục Khiêm khẽ cười.
Ông ngồi xuống, lấy đ’ô trong tay cô qua nhìn, là của một khách hàng tặng.
Rất quý giá!
Nhưng thứ đồ quý giá thì Minh Châu thấy cũng đã nhiều, cũng không thích chú gì, chẳng mấy chốc cô đã bỏ qua những thứ này rồi nhìn chú Lục của cô.
Áo sơ mi trắng phẳng phiu.
Ông dựa kề sát, trên người có mùi bọt cạo râu thoang thoảng.
Cả làn da còn rất ấm nóng.
Minh Châu nhìn ông chằm chằm một lúc, Lục Khiêm sao không biết được, ông ôm lấy cô, đặt chân cô lên chân ông, nhẹ nhàng giúp cô vuốt ve, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có mệt không?”
“Cũng được!”
Minh Châu nhìn ông, ánh mắt sâu thẳm.
Cô cảm thấy ông rất đẹp trai.
Trước đây đẹp, bây giờ cũng vậy!
Lục Khiêm nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “Anh đi mở nước nóng, tắm bồn, nhé?”
Minh Châu mềm mại dựa vào vai ông.
Lục Khiêm xoa đầu cô, ôm đầu cô vào lòng
mình, ông không nhắc đến chuyện tắm bồn nữa mà cứ ôm cô như vậy, chia sẻ sự ấm áp đêm tân hỏn thuộc về bọn họ với cô.
Minh Châu khẽ ôm lấy eo ông.
Cô nhỏ giọng nói: “Đã nhiều năm rồi đấy chú Lục!”
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô, yết hầu khẽ động: “Sắp mười năm rồi!”
Trong buổi đêm yên tĩnh như vậy, ông bỗng muốn hỏi cô một câu.
“Minh Châu, em có hối hận không?”
Minh Châu cẩn thận suy nghĩ, gật đầu: “Từng hổi hận! Nhưng không buông bỏ được.”
Lục Khiêm cười nhạt, ông gỡ lỏng mái tóc dài đang cột của cô, trầm giọng nói: “Đi ngâm bồn thôi bà Lục!”
Cô làm nũng muốn ông ôm.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm cồ lên, vừa hôn vừa nỉ non: “Nhân lúc chú Lục còn ôm lên được, anh sẽ phục vụ em!”
Đêm tân hôn.
Đương nhiên là một đêm ướt át…
Hai năm sau.
Lễ trao giải thưởng Ngôi sao thành phố B.
Minh Châu đứng trên sân khấu, trong tay cầm giải thưởng “Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất”.
Người dẫn chương trình chúc mừng cô, sau đó khẽ cười hỏi: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã cầm được giải thưởng nặng thế này, cô Hoắc có cảm nghĩ gì không… Tiếp theo có dự định gì không?”
Minh Châm cầm cúp giải thưởng, đứng trước micro.
Cô bình ốn lại cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt Lục Khiêm.
Ông quần áo chỉnh tề ngồi dưới sân khấu, bên cạnh là hai đứa nhỏ đáng yêu của bọn họ, Minh Châu bỗng chốc bình tĩnh lại.
Cô nhìn Lục Khiêm chăm chú, người cô yêu, khẽ nói: “Đầu tiên là cám ơn nhân viên công tác của đoàn phim, cám ơn ban giám khảo, cũng cám ơn các khán giả yêu mến tòi! Dự tính tiếp theo… Có có thể là chuyến nhà, đối nơi sinh sống, sau đó thì làm bà Lục!”
Ánh mắt cô chứa đầy niềm vui.
Cả người cô càng sáng chói hơn cả ánh đèn trên sân khấu.
Bởi vì trong mắt cô có người cô yêu.
Người dẫn chương trình ngáy người một lúc,
sau đó nhiệt tình mời Lục Khiêm lên sân khấu.
Lục Khiêm đứng dậy bước lên sân khấu.
Ông khẽ ôm lấy Minh Châu, sau đó nói: “Chúc mừng bà Lục của chúng ta!”
Minh Châu cũng rất kích động.
Khóe mắt ấm ướt.
Lục Khiên xoa đầu cô: “Là chuyện vui, không được khóc!”
“Em mới không khóc đâu!”
Cô nhỏ giọng cãi lại, căn bản không rời mắt, chỉ nhìn chằm chằm chú Lục của cô.
Mọi người ngồi dưới khán đài đều không nói gì, cả lễ đường đều yên lặng.
Rất nhiều người đều ngưỡng mộ Minh Châu.
Ngưỡng mộ cô có thế được ông Lục cưng chiều.
Nhưng bọn họ không hề biết, Minh Châu đã trải qua bao nhiêu kiên trì và nổ lực bám lây, tình yêu của cô dành cho Lục Khiêm nhớ mãi không quên đến nhường nào mới có thể đợi được đến ngày hôm nay.
Những năm tháng không chắc chắn kia.
Cô cũng từng thử quen người khác, nhưng thực sự khi gặp được người động lòng thì người khác đều không là gì cả.
Hàng cuối cùng trong lễ đường.
Cậu hai nhà họ Tư đang ngồi, bên cạnh anh ta là vợ mới cưới của mình.
Sau nhiều lần xem mắt, cuối cùng anh ta cũng kết hôn rồi, gia thế vợ mới cưới rất tốt, vẻ ngoài cũng rất xinh đẹp.
Tính tình dịu dàng, rất hiểu chuyện.
Tính cách không giống như Minh Châu.
Cậu hai nhà họ Tư yên lặng nhìn người trên sân khấu, nhìn dáng vẻ cô rực rỡ chói lóa như vậy.
Thực ra anh ta thích cô cũng bốn năm năm ròi.
Chuyện xem mắt năm đó của anh ta và Minh Châu cũng không phải ngẫu nhiêu.
Anh ta từng rất muốn cưới cô, nhưng anh là người nhà họ Tư, anh ta cũng rất tỉnh táo… Một khi phát hiện một người phụ nữ vĩnh viễn không có khả năng yêu mình, trong lòng cô ấy luôn chứa đựng một người khác.
Rút lui, là chuyện đứng đắn nhất nên làm.
Cậu hai nhà họ Tư khẽ cười, nụ cười có chút thất thần và tiếc nuối.
Vợ anh ta ở bên cạnh nghiêng qua, khẽ nói: “Văn Lễ, lát nữa chúng ta đi ăn lấu đi!”
Cậu hai nhà họ Tư định thần lại.
Anh ta nhìn lễ phục trên người vợ, ngẫm nghĩ: “Gần đây anh có căn chung cư, lát nữa đi thay đồ… Rồi đến chỗ lần trước là được!”
Vợ anh ta không thích đưa ra quyết định.
Cô ấy lại quay đầu, nhìn lên sân khấu.
Cậu hai nhà họ Tư nhìn chăm chú gương mặt điềm tĩnh của cô ấy, thầm nghĩ: Đây chính là hạnh phúc của mỗi người!
Minh Châu, chúc phúc cho em!
Lễ trao giải kết thúc, Lục Khiêm đưa Minh Châu và bọn nhỏ rời đi trước.
Lúc đến hàng cuối cùng, Minh Châu nhìn thấy cậu hai nhà họ Tư.
Bên cạnh anh ta là người vợ xinh đẹp.
Minh Châu chợt ngây người, sau đó gật đầu với anh ta, rồi đi theo Lục Khiêm ra ngoài.
Bà Tư khẽ hỏi: “Văn Lễ, anh quen sao?”
Cậu hai nhà họ Tư cười nhạt: “Bạn cấp ba!”
Bà Tư gật đầu, không hỏi gì thêm, cậu hai nhà họ Tư dịu dàng nói: “Không phải muốn ăn lấu sao? Bây giờ chúng ta đi, nếu không đợi lát nữa phải xếp hàng.”
Bà Tư đương nhiên đồng ý.
Tại bãi đậu xe, hai chiếc xe RV màu đen đang đậu, cốp sau xe để hành lý.
Đúng vậy, sau lề trao giải, Lục Khiêm muốn đưa Minh Cháu quay về thành phố c.
Trước đó, Hoắc Minh và Lục Khiêm đã nói chuyện một lần.
Tài nguyên về các phương diện thành phố B đều vượt trội hơn thành phố c, cuối cùng Lục Khiêm đồng ý đế lại Lục Thước ở nhà họ Hoắc, nghỉ đông và nghỉ hè thì quay về thành phổ c, bình thường mỗi tháng sẽ đến hai ngày.
Minh Châu có chút không nỡ, nhưng cô tôn trọng lựa chọn của đứa nhỏ.
Lần này, Lục Thước về thành phố c với bọn họ trước.
Hai chiếc xe RV đen một trước một sau rời khỏi, một tiếng sau đã đến san bay, ngồi chuyên cơ quay về Lục viên thành phố c.
Xe dừng lại, Minh châu xuống xe.
Cô đi đến dưới tán tử đằng, hít sâu một hơi: “Không khí ở đây ẩm ướt hơn thành phố B nhiều.”
Lục Khiêm tranh thủ ngắm nhìn cô.
Sau đó chỉ dẫn người làm lấy hành lý, còn ôm theo cô con gái nhỏ đáng yếu, dạo này Tiểu Lục u cứ bị nhiễm bệnh lạ.
Mất chân rồi thì phải!
Đi đâu cũng phải có bố ôm!
Bình thường Lục Khiêm đối xử với con trai cũng rất nghiêm túc, nhưng ông đổi xử với con gái nhỏ lại vô cùng cưng chiều, quả thực giống hệt cách nuôi dưỡng Minh Châu lúc nhỏ, Minh Châu thực sự là chiều hư mất.
Lục Khiêm nói: “Con gái anh sẽ không bị chiều hư!”
Phòng trẻ em của Tiểu Lục u nằm sát bên phòng vợ chồng Lục Khiêm, trang trí giống hệt như phòng công chúa.
Lục Khiêm vẫn cảm thấy chưa đủ.
Ông tách một khu vực khác trong phòng ngủ của mình, đặt một chiếc sô pha nhỏ màu hồng và một chiếc giường nhỏ màu hồng.
Chỗ này, còn trải thảm lông dê màu trắng.
Càng khiến người ta thấy là nữa là trong phòng làm việc của mình, ông còn làm một cái phòng nhỏ màu hồng cho Tiếu Lục u.
Một ngày bận rộn trôi qua.
Đêm khuya, Tiểu Lục u không chịu quay về phòng trẻ em.
Cô bé ngủ trên chiếc giường nhỏ màu hồng, thơm tho ngọt ngào.
Minh Châu tắm xong, thơm lên gương mặt nhỏ trắng mịn của cô bé, quay về địa bàn của mình, Lục Khiêm đang xem báo cáo trông có vẻ
còn bận.
“vẫn đang bận sao?”
Minh Châu ôm lấy ông từ phía sau, có chút làm nũng.
Lục Khiêm nắm tay cô: “Tổng công ty dời về thành phố c, dù sao cũng phải bận rộn một hồi! Năm trước anh phải vất vả chăm sóc cho Tiểu Lục u rồi!”
Minh Châu tựa vào sau lưng ông, có chút đau lòng nói: “Con bé rất ngoan.”
Ngẩm nghĩ rồi lại nói: “Sao anh lại đế cái giường nhỏ trong phòng ngủ vậy, nhỡ đâu con bé tỉnh lại nhìn thấy…”
Lục Khiêm khẽ cười thành tiếng: “Em muốn làm?”
Minh Châu đỏ mặt, lắp bắp phản bác: “Em không có ý này!”
Lục Khiêm đặt giấy tờ trong tay xuống.
Ông kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa mặt cô rồi hôn lên chóp mũi: “Đợt này bận rộn khiến em thấy trống vắng rồi!”
Minh Châu vân vê chơi đùa nút áo ông.
“Trong nhà cũng không thiếu tiền, anh không cần gắng sức như vậy.”
Lục Khiêm nhìn cô chăm chú, dưới ánh đèn,
làn da cô mềm mại phát sáng.
Giọng ông dịu dàng hơn: “Sao có thể nhàn rỗi được chứ! Lại nói tuổi anh mà nhãn rỗi thì lại đi đánh cờ uống trà, vậy chẳng khác gì ông lão rồi sao.”
Nói rồi khẽ nhéo mũi cô: “Anh sợ sẽ mất mê lực trong lòng em.”
Minh Châu bị đau kên lên.
Cô đẩy tay ông: “Rõ ràng là dã tâm anh lớn, cứ phải lấy em ra làm cớ!”
Lục Khiêm tựa vào cô thì thầm: “Thông minh hơn trước kia rồi! Minh Châu, em thật sự không muốn đế lại kỷ niệm gì đặc biệt nào ở đây sao? ở nơi này mới tính là đêm tân hôn thực sự của chúng ta?”
Minh Châu bị anh trêu chọc đỏ nóng cả mặt.
Cô nhỏ giọng nói: “Đã bao lâu rồi chứ! Còn đêm tân hôn gì!”
“Em không thấy thú vị sao?”
Vẻ mặt Lục Khiêm tiếc nuối, bắt đầu cởi nút áo, dáng vẻ như muốn đi tắm.
Minh Châu không chịu đứng dậy từ trong lòng ông.
Cô ngẩng đầu lại gần, khẽ hôn môi dưới ông, nói khẽ: “Thú vị! Em thích anh ôm em!”
Lục Khiêm bèn dùng tư thế này, nhẹ nhàng đè cô xuống.
Đồng thời, cũng tắt đèn phòng ngủ.
Đêm khuya tổi mờ yên tĩnh, thân thể dán sát nhau, còn có tiếng thở dốc không kiềm chế nối…
Động tình mê người!
Lục Khiêm hôn người phụ nữ trong lòng mình.
Minh Châu cũng đáp lại ông, quần áo rơi lung tung dưới giường, chuẩn bị sẵn sàng!
Bên giường nhỏ chợt có tiếng động nhỏ.
Tiểu Lục u lạ chỗ nằm mơ, lúc này giật mình tỉnh dậy đòi bố, bàn chân nhỏ của cô bé bò lê giường lớn, ôm Lục Khiêm khóc lóc thương tâm.
Ngọn lửa trong người Lục Khiêm có hừng hực đến đâu cũng tắt rồi!
Ông xoay người, ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Ông cũng không mở đèn.
Dỗ cô bé xong, mãi đến khi cô bé ngủ rồi ông mới nghiêng đầu nhìn Minh Châu, Minh Châu cuộn người vào trong chăn, cắn môi tức giận nói: “Vừa nãy đã nói rồi! Như vậy không tốt cho đứa nhỏ!”
Lục Khiêm ôm con gái đặt vào trong chăn.
Đêm khuya tối mờ, đôi mắt ông sáng rõ, ông cắn chóp mũi Minh Châu thì thầm: “Tối nay chắc chắn không thế đế con bé ngủ một mình rồi, chúng ta đến phòng tắm, anh bảo đảm em có thế ăn được thịt.”
Minh Chân đá anh một cái: “Không muốn làm nữa!”
Lục Khiêm tiến vào trong chăn, hôn cô.
Một lúc sau, cô không kiềm được ôm cổ ông, khẽ nói: “Đến phòng quần áo đi!”
ở đó có sô pha rất mềm.
Lục Khiêm ôm cô lên, đi vào phòng quần áo, cửa chỉ dám khép hở sợ Tiếu Lục u tỉnh dậy sợ hãi. Chuyện sau đó, đối với Minh Châu mà nói vừa ngọt ngào vừa giày vò!
Cô cắn nhẹ vai người đàn ông.
Lục Khiêm cúi đầu, kề sát tai cô: “Nhịn một lúc nữa nhé!”
Minh Châu hôn môi ông.
Ánh trăng dịu dàng.
Thân thể mềm mại của người phụ nữ triền miên cũng người đàn ông, in bóng trên tường… Căn phòng nhỏ bé này đã chứng kiến cố số lần án ái hạnh phúc của bọn họ.
Thời thơ ấu của Tiểu Lục u, gần như đều trải
qua bên cạnh bố.
Minh Châu có chút nhàn rỗi!
Thân thể bà cụ so với trước kia cũng khỏe hơn, vì vậy thi thoảng Minh Châu cũng có thể nhận công việc.
Công việc đa phần ở thành phố B, cô có thể đến thăm con trai, đêm khuya cô không ở thành phố c, Lục Khiêm rất nhớ cô, nhưng chỉ giả vờ phàn nàn, Minh Châu cũng chỉ cười.
Thật ra cảm giác xa cách sẽ khiến tình cảm của bọn họ càng tốt hơn.
Khi con người bị nổi nhớ nhung giày vò, một cuộc điện thoại, hai ba câu đường mật cũng đủ khiến người ta vấn vương cả nửa ngày rồi.
Cô biết, Lục Khiêm cũng thích.
Thời gian trôi đi nhanh chóng.
Mấy năm trôi qua, Lục Thước học lớp mười được nghỉ hè quay về Lục viên.
Lục Thước mười sáu tuổi đã cao đến một mét tám hai, không những cao ráo đẹp trai, mà còn là nhân vật nổi danh ở trường.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Thước nhận được thư tình nhiều đến nỗi nhét đầy cả kệ sách.
Nhưng Lục Thước không có ý đó.
Thi thoảng Minh châu nghe thấy Lục Khiêm
nhắc đến, nhà họ Tư có ý liên hôn với nhà họ Hoắc, Sùng Quang khác họ không thích hợp, Doãn Tưtuối nhỏ hơn mấy tuổi so với nhà gái, chọn tới chọn lui cuối cùng lại nhìn trúng Lục Thước.
Cô bé kia Minh châu từng gặp rồi, rất xuất sắc.
Nhưng Lục Thước còn nhỏ như vậy, có phải là sớm quá không.
Cô đi hỏi Lục Khiêm, Lục Khiêm nói cho cô, ông đã nói chuyện với Lục Thước rồi, con trai cũng không có ý kiến gì.
Chuyện này gần như đã quyết định.
Nhưng đây chỉ là liên hôn.
Lục Thước và cô bé nhà họ Tư kia cũng không qua lại với nhau, mọi chuyện phải đợi bọn nhỏ trưởng thành lại tính, lần này Lục Thước quay về Lục viên chính là đế thương lượng với bổ mẹ, cậu muốn đi du học nước ngoài.
“Con muốn du học?”
Trong phòng làm việc, Lục Khiêm ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ tối màu, nhíu mày hỏi.
Năm tháng vẫn rất tử tế với ông, không hề đế lại nhiều dấu vết tuổi tác, trái lại trông càng nhã nhặn.
Lục Thước gật đầu: “Vâng! Con và Trương
Sùng Quang đều đi!”
Lục Thước nheo mắt: “Sùng Quang cũng đi? Cậu con sẽ đồng ý soa? Còn Hoắc Tây thì sao, cũng đi theo? Đám nhỏ các con đúng là muốn làm phản mà!”
Lục Tước đi qua rót chén trà cho Lục Khiêm.
Đặt chén trà lên bàn, cậu chậm rãi nói: “Hoắc Tây không đi! chị ấy muốn đến Mỹ học đại học chuyên ngành luật! Lần này chỉ có con đi và Trương Sùng Quang đi.”
Lục Khiêm chậm rãi uống trà.
Một lúc sau, ông nhìn con trai đầy thâm ý nói: “Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ đầy rẫy mê hoặc, con và Sùng Quang lại đang ở độ tuổi bất định, có thể ra ngoài… Nhưng đừng phản bội, phải luôn ghi nhớ các con đều là người đã có chủ!”
Lục Thước hơi trầm ngâm.
Thiếu niên anh tuấn tuổi mười sáu, hai tay đút trong túi, lạnh nhạt nói: “Bố yên tâm! Con không quá hứng thú với chuyện tình cảm!”
Cậu và Trương Sùng Quang học chuyên ngành tài chính, nào có thời gian quen bạn gái chứ.
Lại nói, con gái bình thường cũng không lọt vào mắt bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK