Ở trước mặt người lớn tuổi, Hoắc Minh không hề kiêng dè chút nào.
Ôn Noãn thật sự tức giận!
Cô đứng dậy, khẽ gật đầu nói với bà Hoắc: "Cô à, cháu còn có việc khác, cháu đi trước."
Bà Hoắc buồn rầu, con trai bà yêu đương kiểu gì vậy?
Con gái nhà người ta thì phải dỗ dành nhún nhường, ai đời vừa gặp mặt đã hống hách với người ta như thế! Trước kia thằng con bà có phải mất nết thế đâu!
Bà Hoắc mở miệng nói: "Hoắc Minh, con đưa Noãn Noãn về!"
Ôn Noãn cười nhạt: "Cháu lái xe đến đây."
Hoắc Minh lại không ép buộc cô.
Anh buông cái ly xuống, rụt rè nói: "Ngày mai bên văn phòng có buổi họp nhỏ, về vụ án của Ôn Bá Ngôn, tôi nhân tiện đến báo cho cô giáo Ôn một tiếng!"
"Là cần đương sự tham gia, hay là..."
Ôn Noãn không muốn cho bố mình tham gia, cô sợ kích thích đến ông, cho nên dù biết đây là mưu hèn kế bẩn của Hoắc Minh, cô vẫn phải dẫm chân vào bẫy.
Hoắc Minh cũng đang chờ cô làm vậy.
Anh bình tĩnh nói: "Tôi đợi cô Ôn ở văn phòng."
Ôn Noãn vội vàng rời đi.
Thấy người đi rồi, bà Hoắc mới oán trách: "Hoắc Minh, con làm vậy là không được rồi! Có ai lại đi hẹn hò với con gái ở văn phòng cơ chứ?"
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh sẽ không nói cho mẹ mình biết những chuyện gai góc khi đối mặt với Ôn Noãn.
Anh đứng dậy, phong độ nhẹ nhàng nói: "Con đưa mẹ về."
Nhìn khuôn mặt anh tuấn, nhìn khí chất xuất sắc, có không ít cô gái đang nhìn trộm anh.
Bà Hoắc lại vừa kiêu ngạo vừa buồn rầu.
"Hoắc Minh, điều kiện của con tốt như vậy, sao đến bây giờ vẫn còn độc thân thế!"
Hoắc Minh Châu chép miệng: "Tại anh nghịch ngu chứ sao!"
Hoắc Minh:...
...
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Ôn Noãn đi đến văn phòng của Hoắc Minh.
Thư ký Trương tự mình dẫn cô vào.
"Luật sư Hoắc còn đang tham gia hội nghị quốc tế online, Ôn Noãn, cô chờ một lát nhé."
Cô ấy dẫn Ôn Noãn vào phòng khách tư nhân của Hoắc Minh, pha cà phê cho cô, sau đó bắt đầu làm việc của mình.
Ôn Noãn vừa uống cà phê vừa thưởng thức cách bài trí ở đây.
Hoắc Minh thích những tác phẩm nghệ thuật phong cách hiện đại, gian phòng khách này được trang hoàng cao cấp, bỗng nhiên Ôn Noãn nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật bằng đồng kiểu cũ.
Nó đang bị úp ngược xuống.
Cô cảm thấy hơi kỳ quá nên duỗi tay cầm lên xem.
Nhưng sau khi lật ngược lại, cô lập tức hối hận, bởi vì đây là một khung ảnh, Ôn Noãn đã từng nhìn thấy tấm ảnh chụp bên trong...
Hoắc Minh lúc hai mươi tư tuổi và Kiều An lúc hai mươi hai tuổi.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn vài giây, sau đó để lại vị trí cũ.
Ở chỗ cửa đúng lúc vang lên một giọng nói.
"Lúc trước sửa sang phòng này thì để đấy, quên chưa bỏ đi."
Ôn Noãn quay người lại.
Hoắc Minh đang đứng tựa người vào khung cửa, trên người mặc một bộ âu phục đen trắng kinh điển, nhìn thành thục chững chạc.
Anh đi tới cầm lấy khung ảnh kia, rồi nhìn về phía Ôn Noãn, giọng nói dịu dàng.
"Em không vui à?"
Ôn Noãn nói lảng sang đề tài khác: "Luật sư Hoắc, tôi đến đây là vì bố tôi..."
"Tôi biết, không cần nhắc lại."
Hoắc Minh ném khung ảnh vào thùng rác, ngồi lên trên ghế sô pha, mở hồ sơ ra: "Cô giáo Ôn, chúng ta bắt đầu đi!"
Ôn Noãn hơi không hiểu.