Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Ôn Noãn khéo léo chuyển chủ đề sang dự án kia, đúng lúc ông Cổ cũng đang muốn tìm người để hợp tác.
Hợp tác với ai cũng là hợp tác.
Nếu hợp tác với Ôn Noãn, chẳng những có thể móc nối với nhà họ Hoắc, còn có thể để Ôn Noãn dẫn dắt con ông ta.
Một công đôi việc.
Vì vậy, ông Cố hào phóng đồng ý.
Ôn Noãn rất vui vẻ.
Giọng cô nhẹ nhàng: “Chú Cố, cuối tuần này chúng ta gặp ở tiệc từ thiện nhé! Đến lúc đó nhân tiện ký hợp đồng luôn.
Ông Cố cười ha ha.
Ông ta nói: “Ôn Noãn cháu đúng là có năng khiếu rất cao trong việc kinh doanh đó! Thật sự không có ý định quay lại thương trường sao? Trong tay chú Cổ có rất nhiều dự án, chỉ cần cháu đồng ý thì lúc nào cũng có thể chia sẻ với chú Cố. Đương nhiên, dẫn theo Vân Phàm thì lại càng tốt!”
Ôn Noãn mỉm cười.
Ha ha, cô làm những việc này, chỉ vì không muốn dẫn theo Cố Vân Phàm nữa.
Cô phải khiến Cố Vân Phàm cam tâm tình nguyện thừa kế sự nghiệp của gia đình.
Đồng thời, đừng tới làm phiền cô nữa!
Một chàng trai trẻ yêu thầm mình suốt ngày kè kè bên cạnh, cho dù Hoắc Minh không có ý kiến gì thì cô cũng thấy không thoải mái...
Trong lòng Ôn Noãn xoay chuyển liên tục, nhưng không thể hiện chút nào lên miệng.
Cúp điện thoại.
Di động lại vang lên, cô nhận máy, vậy mà lại là Bạch Vi.
Bạch Vi nói với cô, chuyện của Đinh Tranh bởi vì dính líu tới quá nhiều vấn đề, được phán quyết trước thời hạn...
Tử hình.
Ôn Noãn không loại trừ kết quả này, vậy nhưng sau khi nghe xong cô vẫn thấy hơi run sợ, dù sao năm đó cũng là bạn học, cuối cùng lại đi tới kết cục như vậy không khỏi khiến người ta phải thở dài.
Bạch Vi nói tiếp: “Cô ta muốn gặp chúng ta!”
Ôn Noãn nghĩ Bạch Vi không muốn gặp, không ngờ Bạch Vi lại nói: “Gặp một lần đi! Một lần cuối cùng trong đời này!”
Ôn Noãn cười miễn cưỡng: “Sao tự nhiên cậu lại rộng lượng vậy?”
Bạch Vi rũ mắt: “Ôn Noãn, Diêu Tử An cũng đi! Coi như là đến nơi đến chốn đi!”
Cô ấy nói như vậy, Ôn Noãn liền biết mấy năm nay Bạch Vi vẫn chưa buông xuống mọi chuyện. Cô ấy vẫn còn hận!
Trong phút chốc, Ôn Noãn chợt thấy có chút khó chịu.
Không biết là vì Bạch Vi, hay là vì Cố Trường Khanh đã ra đi từ lâu.
Cuối cùng cô nói: “Được! Vậy đi thôi!”
……
Không ngờ là, Hoắc Minh lại phản đối cực kỳ kịch liệt.
Ôn Noãn ngồi trên xe, nhận được điện thoại của anh, có lẽ Hoắc Minh hơi gấp gáp, không trêu chọc cô mà đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói em muốn tới trại tạm giam?”
Ôn Noãn nhìn lão Triệu ngồi phía trước: “Chú Triệu nói sao?”
Lão Triệu liền có vẻ rất mất tự nhiên.
Bên kia, Hoắc Minh dịu giọng: “Không phải anh không cho em đi! Mà là em đang mang thai, ở đó âm khí mạnh, lỡ như dọa đứa nhỏ trong bụng sợ thì phải làm sao bây giờ, đó là con gái đấy!”
Ôn Noãn bật cười.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn thấy vô cùng mềm mại.
Nói cho cùng, là Hoắc Minh sợ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
Cô cúi đầu hỏi: “Anh có muốn đi cùng em không, đúng lúc chiều nay có lịch khám thai! Trưa nay chúng ta ăn cơm bên ngoài, Hoắc Minh, cũng đã lâu rồi chúng ta không hẹn hò.”
Trong phòng Chủ tịch tập đoàn Tây Á.
Ngón trỏ của Hoắc Minh đặt trên nút thắt cà vạt, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt.
Chỉ một động tác vô cùng đơn giản vậy mà lại rất đẹp mắt.
Anh mỉm cười: “Rất vinh hạnh!”
……
Công ty cách đây khá gần, cuối cùng hai bên đến gần như cùng lúc với nhau.
Một chiếc xe khác cũng mở cửa ra, Cảnh Sâm cùng Bạch Vi đi tới, chóp mũi Bạch Vi hơi ửng hồng, rõ ràng là đã khóc.