Lục U không muốn giấu diếm anh, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Là ngoài ý muốn thôi! Tôi uống rượu.
Diệp Bạch còn muốn hỏi rất nhiều thứ nữa, nhưng lại quan tâm đến đây là hiện trường hôn lễ và tâm trạng của Lục U nên đành dừng lại, giọng Lục U rất nhẹ “Sẽ không có lần sau, chúng tôi đã hoàn toàn kết thúc rồi.”
Cô cũng không nói ra chuyện uống thuốc, sợ Diệp Bạch đánh mất lý trí.
Diệp Bạch để ý tới sắc mặt tái nhợt của cô, lo lắng cho cô, bèn gọi một cuộc điện thoại chào hỏi Trương Sùng Quang rồi đưa cô đi mất... Trên xe, sắc mặt Lục U càng ngày càng xấu, đến cuối cùng biến thành trắng bệch như tờ giấy.
Diệp Bạch nói với tài xế: “Đi đến bệnh viện gần nhất”
Lái xe trộm nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, quay đầu đi về hướng ngược lại, đến bệnh viện người Hoa.
Sau khi kiểm tra, không có chuyện gì lớn.
Bác sĩ nhìn Diệp Bạch, nghĩ ngợi một lúc vẫn quyết định nói thẳng: “Chuyện sinh hoạt vợ chồng không thể vượt quá giới hạn, thô bạo quá bên nữ cũng không thấy thoải mái đâu, mấy thằng đàn ông các cậu chỉ biết mỗi mình sướng, không thèm quan tâm đến sống chết của con gái nhà người ta! Còn nữa, không phải ai cũng hợp uống thuốc tránh thai, đây rõ ràng là bị co thắt dạ dày, lúc cơn đau ập tới là có thể lấy mạng người ta luôn đấy.”
Diệp Bạch từ từ siết chặt nắm đấm, nhưng anh không phủ nhận.
Bác sĩ còn nói anh thêm mấy câu nữa, bảo anh đi nộp tiền lấy thuốc. Đến khi quay lại xe... Anh mang nước ấm đến cho Lục U, trông chừng cô uống thuốc, anh không đề cập đến Chương Bách Ngôn, chỉ nói: “Em sống một mình đúng không? Bị ốm cũng không có người chăm sóc.
Anh nói rất uyển chuyển, nhưng Lục U hiểu rõ ý anh.
Diệp Bạch muốn ở bên cạnh cô.
Thế nhưng cô sao có thể đồng ý chuyện đó?
Cô nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế sau xe, khép hờ mắt: “Lão Bạch, anh có biết tôi không thể.
Cô không thể sinh con nữa.
Diệp Bạch là con trai duy nhất trong nhà, nhà họ Diệp cần phải có người nối dõi tông đường, vốn dĩ cô không thể, cũng không dám ở bên anh.
Diệp Bạch biết cô đang kiêng dè điều gì.
Anh không ép cô. Anh đặt cốc nước xuống, sau đó nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Rất dịu dàng!
Ngay sau đó, anh nghiêng người về phía trước, áp trán mình lên trán cô, nhẹ nhàng thở dài: “Không thử một lần thì làm sao biết anh có thể vì em mà làm đến mức nào chứ? Lục U, bản thân em đã là một đứa trẻ rồi.
Nếu thực sự không sinh được con, vậy anh sẽ coi cô như một đứa trẻ mà nuông chiều.
Họ sẽ có rất nhiều niềm vui, họ có thể đi du lịch cùng nhau, đi khắp thế giới, ngắm nhìn phong cảnh trên thế giới này.
Nếu như cô cần chữa bệnh, vậy anh sẽ có thời gian một đời để ở bên cạnh cô, có thể yêu thương cô, có thể làm cho cô... quên đi những tổn thương mà người kia mang đến.
Anh tốt đến vậy, Lục U không dám mong cầu.
Cô đã biết được sự đau khổ của tình yêu, cô không muốn phụ lòng một người chân thành đối xử tốt với mình, cô muốn từ chối... Nhưng Diệp Bạch không cho phép, anh nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó ngón tay thon dài khô ráo bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mượt như nhung ấy.
Từng chút từng chút một, có chút kiều diễm.
Hai người họ đã quen nhau rất nhiều năm, vẫn luôn ở bên nhau như hai người bạn, đây là lần đầu tiên hai người thế này.
Lục U không quen, cô khẽ di chuyển thân dưới, gọi một tiếng lão Bạch, cô muốn anh lý trí hơn một chút.
Lần này, Diệp Bạch mạnh mẽ hơn bình thường.
Anh bắt lấy cổ tay của cô, đặt xuống hai bên sườn, đôi mắt đen nhánh của anh chăm chú nhìn cô, giọng anh khàn khàn khô khốc: “Anh đã cho hai người thời gian! Thế nhưng hai người cũng không quay lại với nhau, trái lại cậu ta còn làm em đau, làm em khóc! Lục U, thử ở bên anh đi! Anh sẽ làm tốt hơn cậu ta, tốt hơn cậu ta một trăm lần! Anh sẽ không làm em phải khóc, cũng không khiến em phải chịu đau đớn một mình, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, cũng để em ở bên cạnh anh mãi
mai.
Mỗi Lục U run lên khe khẽ.
Thật ra cô có hơi dao động, các nhà tâm lý học đã nói, với tình trạng đặc biệt của một người đã từng bị tổn thương, người đó sẽ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi. Diệp Bạch chính là một liều thuốc xoa dịu tốt nhất, thế nhưng cô lại không thể!
“Thử ở bên anh đi!”
Một tay Diệp Bạch nắm lấy gáy cô, vừa cẩn thận từng li từng tí vừa vô cùng trân trọng ôm cô vào lòng, anh không làm gì khác cả... chỉ ôm lấy cô.
Cái ôm của anh vô cùng ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời.
Trái tim của Lục U đã ngâm trong băng lạnh suốt tám năm, cô cũng khát vọng ánh mặt trời và sự ấm áp.
Cô chậm rãi, thật chậm rãi dựa khuôn mặt nhỏ nhắn lên vai Diệp Bạch, trong giây phút này, cô đột nhiên muốn khóc... Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Diệp Bạch, giọng nghẹn ngào: “Diệp Bạch, chúng ta thử nhé!”
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một đôi nam nữ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, Lục U đón lấy ánh mặt trời thuộc về cô.
Bên ngoài xe, một bóng người cao gầy im lặng đứng đó.
Anh ta nhìn thấy đôi nam nữ trong xe, nhìn thấy cô gái năm đó luôn đuổi theo sau anh ta nói “Chương Bách Ngôn anh thật đẹp trai” đang rúc mình vào lòng người đàn ông khác, thậm chí cô còn ôm lấy người nọ.
Anh ta thấy, đôi môi cô run rẩy, nhẹ nhàng hôn môi với người đàn ông kia.
Lòng bàn tay đau đớn.
Nhưng Chương Bách Ngôn lại không có cảm giác gì. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, rất lâu sau mới cụp mắt, nở một nụ cười nhạt... Sự yêu thích năm đó tính là gì chứ! Đáng giá mấy đồng!
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn một con đường phù hợp với cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Chương Bách Ngôn xoay người rời đi, khi đi qua đống rác, anh ta ném túi thuốc dạ dày trong tay vào thùng rác...