Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, ôn Noãn tham gia buổi công chiếu.
Cô không đi thảm đỏ, đi thẳng vào khán phòng từ phía sau hậu trường.
Thế nhưng không ngờ được cô sẽ gặp được người quen, lại còn là người mà cô không muốn nhìn thấy cho lắm.
Sở Liên!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, sở Liên gầy gò rất nhiều.
Mới chỉ trong độ tuổi đầu hai mươi, làn da đã hơi vàng vọt, dù có đánh rất nhiều phấn nhưng cũng không thể che dấu được sự tiều tụy.
Cô ta mặc một váy dạ hội màu hồng phấn càng khiến cô ta nhìn có vẻ khô gầy hơn.
Cô ta đi theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, người đàn ông kia có vẻ ngoài cũng không tệ nhưng ít nhiều vần có thế nhìn ra ông ta có hơi dầu mỡ.
Ôn Noãn nhíu mày, cứ cảm thấy người này quen quen.
Đúng lúc này ảnh hậu Phương Nghiên đuối tới, cô ta tỏ vẻ rất cung kính với người đàn ông kia, gọi hết tiếng nhà sản xuất Hoàng này đến tiếng nhà sản xuất Hoàng khác.
Họ Hoàng…
Ôn Noãn đã nhớ ra, người đàn ông này là chồng trước của Kiều An.
Cô nhìn sở Liên ôm tay gã, lập tức cảm thấy có chút ghê tởm.
Phương Nghiên xum xoe lấy lòng cả hai bên: “Anh Hoàng, vị này chính là Tổng Giám đốc ôn của tập đoàn Tây Á.”
Người đàn ông kia duỗi tay về phía ôn Noãn, tỏ vẻ vô cùng ga lắng: “Tên tôi là Hoàng Duy Đức, cũng có chút quan hệ với Tống Giám đốc ôn.”
Ôn Noãn chê gã dơ.
Thế nhưng cô biết cậu của cô đang điều tra người người đàn ông này, vì thế cô nở một nụ cười xã giao, nhẹ nhàng đưa tay ra rồi nắm lấy.
Hoàng Duy Đức nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Noãn, khen ngợi: “Với điều kiện của Tổng Giám đốc Ôn không làm minh tinh cũng thật đáng tiếc!”
Gã quay đầu sang niết nhẹ khuôn mặt của Sở Liên: “Còn đẹp hơn cả chị của em nữa!”
Gã đối xử với Sở Liên như đang đối xử với một con chó biết nghe lời.
Mặc dù Sở Liên không cam lòng nhưng cô ta vẫn dùng giọng điệu vô cùng ngưỡng mộ đế nói chuyện với gã: “Ngài nói đúng!”
Hoàng Duy Đức vỗ về cô ta, đưa mắt ra hiệu.
ở phía đối diện có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, là đối tượng gã muốn hợp tác
Sở Liên lập tức bước qua ôm lấy cánh tay của người kia rồi rời đi…
ở trong giới giải trí, chuyện này cũng chẳng hiếm có gì!
Phương Nghiên thấy nhiều cũng quen.
Hiển nhiên một nữ diễn viên có địa vị như cô ta không cần như vậy, nhiều nhất chỉ cần phục vụ cho một mình gã họ Hoàng kia, cô ta lại mềm giọng phụ họa thêm vài câu…
Ôn Noãn bình thản liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Phương Nghiên không xuống được sân khấu, miễn cưỡng cười nói: “Tống Giám đốc ôn không thích tham gia vào giới giải trí, không giống với chúng ta!”
Ôn Noãn đi vào nhà vệ sinh, trước cửa treo biển “Dọn dẹp, tạm dừng sử dụng”.
Cô đang định đi lên lầu hai, một nhân viên vệ sinh đi tới, lải nhải: “Ai là người thiếu đạo đức đi treo tấm biển này lên thế này.” Nói xong thì gỡ tấm biến xuống.
Ôn Noãn đi vào bên trong.
Trong toilet đúng thật là vô cùng kịch liệt.
Bộ đầm dạ hội màu hồng phấn của sở Liên bị cởi tới bên hông, cả người lắc lư, chuyển động run rấy.
Người đàn ông đang nằm trên người cô ta hưởng thụ.
Dù cho ỏn Noãn đã từng trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng vẫn khiếp sợ cực kỳ.
Người đàn ông kia lập tức kết thúc, còn vỗ đầu Sở Liên, sau đó rời đi…
Ôn Noãn đi ra bên ngoài.
Hai người vệ sĩ lập tức tiến lên: “Tống Giám đổc Ôn, không xảy ra việc gì chứ!”
Ôn Noãn lắc đầu.
Đúng lúc này, sở Liên đã mặc lại đồ rồi đi ra, gương mặt cô ta còn ửng hồng sau khi “yêu”, ít ra vẫn đẹp hơn chút so với gương mặt như quỷ cái lúc nãy.
Cô ta gọi Ôn Noãn lại: “Có thể nói mấy câu không?”
Vệ sĩ lập tức tiến lên ngăn cản cô ta…
Sở Liên nhấp môi, cô ta nhìn ồn Noãn tỏ vẻ mạnh mẽ, trong mắt có chứa sự ghen ghét.
Cô ta căm ghét tất cả những gì ôn Noãn có!
Sau chuyện này, ôn Noãn đã không còn tâm trạng xem công chiếu phim nữa, cô đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra…
“Có phải bà rất khinh thường tôi không?”
Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt giao với ánh mắt của cô ta qua gương.
Sở Liên cúi đầu, lấy một điếu thuốc ra khỏi bao tay, gần như vừa run rẩy vừa châm lửa.
Cô ta rít mạnh một ngụm rồi lại nhìn ôn Noãn. Trong mắt cô ta chứa đầy hung ác: “Đúng, đúng rồi, trước đây tôi chính là loại con gái chẳng ra gì đấy! Thế nhưng đó là lỗi của tôi sao? Tôi bị đưa vào trong núi sâu, bà có biết người đàn ông đầu tiên của tôi là ai không? Chính là gã súc sinh nuôi dưỡng tôi đây…”
“Vất vả lắm tôi mới có cơ hội để thay đổi vận mệnh!”
“Nhưng bà lại phá hủy hết tất cả!”
Ôn Noãn nở nụ cười lạnh lùng: “Cơ hội của cô chỉ là dùng gương mặt này đế qua lại với Hoắc Minh, phá hư cuộc hôn nhân của anh ấy rồi leo lên làm vợ cả sao?”
Cô sẽ không đồng tình với sở Liên.
Gen bên trong con người sở Liên và Kiều An giống y như đúc.
Bọn họ chỉ biết để ý tới chính mình, không tiếc làm thương tổn người khác.
Sở Liên cười rộ lên, khóe mắt trở nên ướt át: “Ban đầu tôi không định lấy hai trăm ngàn đó, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ mềm lòng. Thế nhưng bà lại quá tàn nhẫn, nếu không phải Diêu Tử An quyến rũ tôi, sao tôi có thể dễ dàng… đi theo người khác?”
Cô ta cho rằng mình có thế bắt lấy Diêu Tử An.
Dù sao người đàn ông kia cũng xem như trẻ tuổi, gia sản phong phú.
Ôn Noãn đóng vòi nước lại, cười nhẹ.
“Có phải cô đang xem bản thân như một thánh nữ đồng trinh không vậy?”
“Đúng vậy! Tôi cố ý đấy!”
“Đời này, tôi thấy ghê tởm với cả chị lẫn em nhà các người!”
Ôn Noãn không định dây dưa với cô ta, đi ra khỏi toilet.
Bên ngoài, Hoắc Minh đứng dựa vào trên vách tường, từ từ hút thuốc.
Ánh đèn đánh vào ngũ quan anh tuấn của anh tạo nên vẻ đẹp cao ngạo, nhưng anh lại không biểu cảm gì.
Ôn Noãn chợt dừng bước chân.
Cô rất ngạc nhiên khi thấy anh ở đây, muốn nói đôi lời nhưng cuối cùng vẫn không nói chữ gì, cứ vậy rời đi.
Sở Liên đuổi theo ra ngoài.
Cô ta thấy Hoắc Minh, sửng sốt một chút: “Luật sư Hoắc…”
Hoắc Minh chậm rãi hút hết điếu thuốc.
Giọng điệu của anh vô cùng lạnh nhạt: “Sau này thấy ôn Noãn thì nhớ đi đường vòng! Nếu không tôi không dám bảo đảm cô sẽ xảy ra chuyện gì đâu…”
Sở Liên ngây người.
Anh đang bảo vệ ôn Noãn sao?
Không phải bọn họ đã ly hôn rồi sao, không phải dạo này mối quan hệ giữa hai người không tốt sao?
Hoắc Minh dẫm tắt tàn thuốc, quay đầu rời đi.
Sở Liên đuổi theo, giọng nói run rẩy nhè nhẹ: “Tôi bị Hoàng Duy Đức khống chế, tôi biết rất nhiều chuyện của gã ta… Nếu các ngài muốn chứng cứ, tôi có thể nghĩ cách!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Sở Liên nói chuyện rất nhẹ nhàng: “Luật sư Hoắc, tôi chỉ muốn có một cơ hội được hối cải để làm một con người mới! Chuyện này kết thúc, tòi sẽ rời khỏi thành phố B, sẽ không quấy rầy các người nữa!”
Cô ta nói xong thì nhẹ nhàng vén làn váy lên.
Chỉ thấy bên hông thân thế gầy gò kia toàn là vết tay xanh tím, trên đùi còn có vô số lỗ kim.
Nhìn vô cùng đáng sợ.
Sở Liên run giọng nói: “Tôi cho rằng gã sẽ đối xử tốt với tôi! Nhưng trong tay gã, tôi còn không bằng súc sinh, tôi sẽ không thể sống nổi… Luật sư Hoắc, nể mặt chị ấy xin ngài giúp tôi.”
Cô ta mở một tấm ảnh trong điện thoại ra.
Đó là Hoắc Minh 24 tuổi và Kiều An năm 22 tuổi.
Tựa vào phía trước cây dương cầm
Sức sổng tươi trẻ, tháng năm lặng lẽ!
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn bức ảnh kia.
Kiều An đã chết, lúc này nhìn lại cho dù đã không còn cảm giác tốt đẹp như thời niên thiếu nhưng anh vẫn có chút thốn thức…
ôn Noãn không có nhìn ảnh, trực tiếp ngồi xe đi về.
Lúc ngồi trên xe, cô gọi điện cho Lục Khiêm.
Không ngờ được Lục Khiêm cũng đang ở thành phố B, ông ấy ở đây cũng vì vụ án của Hoàng Duy Đức.
Lục Khiêm nghe ra được ôn Noãn có vẻ kiêng kị.
Ông ấy hạ giọng nói: “Gã họ Hoàng khá hoang dâm, bên phía cậu đã bắt đầu sắp xếp người tiếp cận gã, chỉ cần gã cắn câu là có thể nắm được chứng cứ, sau đó nhốt gã ở trong tù cả đời.”
Trong lòng ôn Noãn cảm thấy an tâm hơn một chút.
Cô trở về biệt thự, vừa mới xuống xe, xe của Hoắc Minh đã theo sát tới đây.
Ôn Noãn đỡ cửa xe, nhìn anh từ trong bóng tối.
Sau một lúc lâu cô mới lạnh lùng nói: “Muộn lắm rồi, sau này cố gắng tới vào ban ngày đi!”
Giọng nói của Hoắc Minh mang theo chút mỏi mệt: “Đi thành phố H một chuyến nên về muộn, vừa mới trở về, anh muốn nhìn Hoắc Tây một chút.”
ôn Noãn nghĩ đến lúc vừa mới gặp anh.
Anh… mới xuống máy bay mà đã tới tham dự lễ công chiếu sao?
Nhưng giờ anh nói muốn tới thăm con, cô cũng khó nói gì thêm: “Anh nói nhỏ một chút, có lẽ Hoắc Tây đã ngủ rồi!”
Hai người đi vào biệt thự.
Mới đi vào đã nhìn thấy một cây dương cầm lớn đặt trong đại sảnh biệt thự, Hoắc Minh hơi giật mình…
Anh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Chuyến đàn tới đây rồi sao?”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh đi tới, duỗi tay vuốt nhẹ những phím đàn đen trắng, vẻ mặt tối tăm mơ hồ.
Ôn Noãn lẳng lặng nhìn.
Cây dương cầm này có chứa quá nhiều ký ức về cồ và Hoắc Minh nhưng anh lại không nhớ rõ, cô đau đớn trong lòng, lên tiếng: “Tôi lên lầu trước!”
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Là một dãy số xa lạ, cô không nghĩ nhiều cứ vậy mà nghe.
Hóa ra là một minh tinh nối tiếng trong bữa tiệc kia, tên là Bạch Tuân, không biết xin được số điện thoại của ôn Noãn từ chỗ nào.
Chó con dẻo mồm dẻo miệng, nói chuyện cũng rất đúng mực.
Cậu ta gọi Ôn Noãn là chị, nói rằng vừa nãy nhìn thấy cô, còn chưa kịp tới bắt chuyện thì cô đã rời đi…
Ôn Noãn ứng phó vài câu tùy tiện, cúp điện thoại.
Cô vừa mới cúp điện thoại, người đã bị Hoắc Minh đè lại.
Cơ thể tinh tế đè lên chiếc đàn dương cầm.
Dương cầm kêu vang vài tiếng tựa như tiếng than khóc nức nở…
Hoắc Minh cúi đầu nhìn chăm chú vào người phụ nữ bị đè dưới thân mình, giọng nói trầm thấp đầy sự nguy hiểm: “ôn Noãn, em thích mấy thằng nhóc như vậy à?”
Ôn Noãn có hơi xấu hố và giận dữ: “Không liên quan đến anh! Hoắc Minh, anh buông tôi ra!”
Anh không thả ra
Anh cũng không biết vì sao anh lại rất tức giận.
Bọn họ vừa mới ly hôn chưa được bao lâu, cô đã…
Anh chẳng những không buông ra mà còn dùng thon dài ngón tay nhẹ nhàng mơn mớn cơ thế cô, sau đó mạnh tay cởi bỏ nút thắt trên váy cô: “Tống Giám đốc ôn thiếu đàn ông như vậy sao? Mấy thằng nhóc đó có thế thỏa mãn được em ư? Nếu không… Chúng ta giải quyết cho nhau một chút, dù sao chúng ta cũng đã làm vô số lần, tôi nghĩ dù cho em không thích tôi nhưng cũng rất thích thân thế này… Thế nào, tôi không ngại em xem tôi là kẻ thay thế.”
Thậm chí anh còn ác liệt ghé vào bên tai cô: “Tắt đèn đi, em vẫn có thể ôm tôi rồi gọi tên Minh! Tưởng tượng tôi là anh ta, tôi nghĩ em có thể nhanh chóng…”
Anh biết anh không nên như vậy, rõ ràng lần trước cô đã từ chối, hung hăng đánh bầm lòng tự trọng của anh.
Đêm nay anh thật sự muốn tới thăm Hoắc Tây nhưng lúc nghe thấy thằng nhóc kia xum xoe với cô, anh lại tức giận.
“Thích trêu chọc đàn ông như vậy sao?”
“Lúc trêu đùa tán tỉnh người đàn ông khác nhớ phải tránh xa con ra nhé?”
Ôn Noãn vừa xấu hố lại vừa tức giận.
Cô không dám kêu to, lỡ như Hoắc Tây tỉnh dậy, đi xuống lầu sẽ thấy bọn họ…
Hoắc Minh cởi hết toàn bộ nút thắt.
Anh hôn liếm cằm cô, vừa dụ dồ vừa hỏi: “Trước kia anh ta hầu hạ em như thế nào? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không làm kém hơn anh ta…”
Tuy anh nói như vậy nhưng ngón tay thon dài đã thầm tiến vào trong làn váy.
Cổ họng ôn Noãn phát ra từng âm thanh đứt quãng.
Bên cạnh cây đàn dương cầm có một tấm gương lớn, chỉ cần nghiêng mặt sang à có thể thấy cơ thể của cô vặn vẹo, cong thành một góc độ kỳ lạ bị anh sắp xếp đùa bỡn tùy ý…
Cô dùng sức giãy giụa, mặt mày trở nên tái xanh.
Hoắc Minh hôn lên người cô, tiếng nói hơi khàn: “Tổng Giám đổc ôn, em muốn gọi người giúp việc hay là vệ sĩtrong nhà tới đây nhìn dáng vẻ của em lúc này sao?”
“Có muốn nhìn xem dáng vẻ của em bây giờ như thế nào không?”
Ôn Noãn không hề muốn một chút nào!
Đồ khốn này, không chiếm được thì sẽ ép buộc…
Hoắc Minh bế cô lên, ôm cô tới trước tấm gương, để cô được nhìn thấy dáng vẻ khó xử của mình lúc này.
“Cũng đã vậy rồi mà em còn dám nói em không muốn tôi sao!”
“Ngoại trừ tôi ra còn có ai có thế khiến em biến thành dáng vẻ này nữa?
Hơi thở của Ôn Noãn trở nên hỗn loạn.
Cô xoay người trong lòng ngực anh, cả người lộ ra trước gương, cô ngưỡng cần cổ mảnh khảnh lên, cười lạnh: “Ngại quá, tôi vẫn chưa thiếu thốn đàn ônq đến mức như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK